Cô ảo não vỗ vỗ đầu heo của mình, đi ra nhà vệ sinh. Ánh mắt khi nhìn thấy Lãnh Phong vẫn đang "Ngủ say" thì dừng bước lại, khẽ cười một tiếng đi tới, đùa dai cắn cổ anh một cái.
Lãnh Phong bị đau, mày kiếm vừa nhíu, xốc qua cánh tay của cô một tay vứt cô lên giường, xoay người đè lên thân thể cô, tàn bạo nói: "Lại dám trêu chọc anh? Chán sống sao?"
"Quỷ hẹp hòi! Người ta biết sai rồi mà" Bị ném xuống khiến cho đầu mọc lên mấy ngôi sao lóng lánh. Lâm Tử Hàn bất mãn bĩu môi la lên, mỗi lần đều hạ thủ nặng như vậy, chẳng qua là cắn một cái nhè nhẹ, cần thiết phải như vậy không?
"Biết sai, nhưng không biết hối cải?" Lãnh Phong lạnh lùng nhìn gần cô, đừng tưởng rằng anh không biết vừa rồi là ai gọi điện thoại tới.
"Em sửa là được, anh đừng đè nặng em, em sắp thở không ra hơi rồi!" Lâm Tử Hàn oa oa kêu to, người sau lại hoàn toàn không để ý tới cô thở không ra hơi, hôn lên thân thể cô như sóng triều bàn bài sơn đảo hải [Dời núi lấp biển]. Mang theo đầy ngập lửa giận, bởi vì ngoại trừ trừng phạt cô như vậy, anh thực sự tìm không được biện pháp khác tốt hơn.
Lẽ nào thực sự sẽ giống như cô nói sao? Anh sẽ hối hận vì gặp cô! Hối hận vì yêu cô! Nhất định phải như vậy sao?!
~~~~~~~~~~~~
Khi đêm đã khuya, Lâm Tử Hàn thừa dịp Lãnh Phong tắm, len lén đi đến thư phòng, bởi vì đã đến qua vài lần, dù cho ánh sáng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257868/chuong-135.html