"Không nói chuyện kim cương? Vậy nói chuyện gì? Nói chuyện bát quái?" Mặc kệ là nói chuyện gì, cô đều rất không muốn nói chuyện cùng ông ta!
"Mẹ, cho mẹ ăn này!" Tiểu Thư Tuyết giơ một cái bánh ngọt hình hoa lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói với Lâm Tử Hàn, tay kia không chút khách khí nhét miếng bánh vào trong miệng.
"Không được ăn đồ của người xấu!" Lâm Tử Hàn mạnh mẽ chụp miếng bánh ngọt trong tay Tiểu Thư Tuyết, cả giận nói, Tiểu Thư Tuyết "A" lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sụp xuống.
Lâm ca ưu nhã đứng dậy, bước đi thong thả đến trước mặt Lâm Tử Hàn, đánh giá vẻ mặt không vui của Tiểu Thư Tuyết, ngón trỏ chỉa về phía con bé nghi hoặc nói: "Nó sao lại gọi cô là mẹ?"
Lâm Tử Hàn tức giận cười giễu cợt một tiếng, nói: "Con bé gọi tôi là mẹ có gì kỳ quái? Tôi gọi nó mới hẳn là cảm thấy kỳ quái chứ?"
"Nhanh mồm nhanh miệng!" Lâm ca hờn giận liếc mắt nhìn cô, lập tức vươn tay phải, lòng bàn tay chạm vào cằm cô, một lần nữa cẩn thận đứng lên.
"Này! Tôi không có hứng thú với ông lão !" Lâm Tử Hàn vô ý thức lùi về sau, sợ hãi trừng mắt với ông ta.
Lâm ca cũng không tức giận, trầm giọng hỏi: "Cô tên Lâm Tử Hàn?"
"Đúng vậy" Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn mà gật đầu.
"Tử nào? Hàn nào?" Lâm ca tiến thêm một bước hỏi, Lâm Tử Hàn lòng sinh nghi hoặc, ông ta sao lại cảm thấy hứng thú với tên của mình như thế?! Thanh thanh cổ họng: "Tử trong Lâm Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257859/chuong-126.html