"Em thật đúng là mười tám tuổi nha, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn của em, giống như đang mời gọi, nếu như anh hôn sâu thêm chút nữa, em có đúng là tê liệt ngã trên mặt đất hay không?" Bên tai truyền đến lời trêu đùa không có ý tốt.
Mặt Lâm Tử Hàn nóng lên, hai tay nắm thành nắm đấm vào ngực anh, mắng: "Tên vô lại! Anh chỉ biết bắt nạt em! Chế nhạo em!"
"Được rồi, anh sai rồi!" Tiêu Ký Phàm bắt tay nhỏ bé đang giở trò của cô lại, cười tủm tỉm nói : "Phần biểu diễn của con hổ kia đã gần kết thúc, còn muốn xem hay không?"
"Hả? Nhanh hết như vậy sao?" Lâm Tử Hàn lắc lắc đầu, nhìn liếc mắt sân khấu biểu diễn, bất mãn mà oán giận nói: "Đều là anh làm hại, biểu diễn cũng không xem được".
"Yên tâm, sẽ diễn lại lần nữa thôi" Tiêu Ký Phàm trấn an nói, ôm lấy cô tìm hàng ghế tại thính phòng ngồi xuống.
Biểu diễn thú vị của con hổ, chọc mọi người cùng nhau cười, Lâm Tử Hàn không có hình tượng mà ngã vào trong lòng Tiêu Ký Phàm, cười mà chảy ra nước mắt.
Toàn sân khấu cười thành một đoàn, chỉ có Tiêu Ký Phàm còn vẫn duy trì trạng thái ngồi ở ghế khán giả, bởi vì anh xác thực không phát giác ra có chỗ buồn cười nào.
Lâm Tử Hàn ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của anh, lau đi nước mắt ở khóe mắt do cười chảy ra, hỏi: "Anh sao lại không cười?"
"Anh cười không nổi" Tiêu Ký Phàm cảm thấy bộ dạng của cô so với con hổ còn buồn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257848/chuong-115.html