Chương trước
Chương sau
Đường Chá không vui nhìn Lâm Vũ Mặc đang cố ý ngăn cản hôn lễ của bọn họ, tức giận nói: "Lâm Vũ Mặc, anh đừng ngậm máu phun người! Cha của tôi là một doanh nhân trong sạch, ông ấy sẽ không giết cha của Phong Nhi!"
"Ha ha ha! Ông ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân bởi vì ông ta mà chết. Về phần vì sao có chuyện đó, cậu nên hỏi người cha không biết xấu hổ của cậu kia, hỏi ông ta có biết chuyện này không, hỏi ông ta có giết người hay không." Lâm Vũ Mặc nở ra một nụ cười tà mị.
Lúc này Đường Thanh Vân đột nhiên giận dữ quát lớn: "Người đâu! Bắt người kia ra ngoài!"
Mấy người bảo vệ nghe được, lập tức tiến lên đuổi người. Tần Phong nhìn thấy ánh mắt hung ác của Đường Thanh Vân, trong đầu đột nhiên nhớ đến đoạn trò chuyện ban nãy của ông ta và Mã Diễm Lệ, trong lòng lập tức sinh nghi. Cô vội vàng lên tiếng: "Dừng lại. Tất cả các người đi xuống!"
Cô tránh khỏi vòng tay Đường Chá, bước đến trước mặt của Đường Thanh Vân, tỉnh táo nhìn ông: "Bác, lời Lâm Vũ Mặc nói là thật chứ? Là bác? Bác là người đứng ngoài sau cái chết của cha con?"
"Không, không thể nào! Cha con là ai bác còn chưa biết, làm sao có thể hại chết ông ấy." Trên đầu Đường Thanh Vân tràn đầy mồ hôi hột, lắc đầu lên tiếng phủ nhận, trong ánh mắt vẫn có tia hoảng hốt, lập tức làm cho mọi người hoài nghi.
“Cha?” Đường Chá cau mày đi tới trước mặt ông Đường, anh lo lắng nói: “Cha nói cho mọi người, cha chưa từng làm chuyện đó đi."
"Dĩ nhiên cha sẽ không làm chuyện như thế." Ông Đường lau mồ hôi lạnh, lên tiếng nói.
"Ha ha ha! Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Lâm Vũ Mặc bước về phía trước, nói lời châm chọc.
"Cậu… cậu từ đâu tới, lại vu oan giá họa cho tôi, tôi sẽ kiện cậu vì tội phỉ báng!" Đường Thanh Vân thẹn quá thành giận, chỉ vào Lâm Vũ Mặc, rống to.
"Ha ha ha! Tôi sẽ theo vụ kiện đến cùng!" Lâm Vũ Mặc không hề sợ hãi, cười lớn.
"Cậu, cậu!" Ông Đường bị Lâm Vũ Mặc làm cho tức giận đến không nói ra lời. Mã Diễm Lệ vội vàng choàng tay qua tay ông, tay có chút run rẩy, nói: "Thanh Vân, chúng ta đi thôi, đừng nghe người điên này nói hưu nói vượn nữa."
"Mã Diễm Lệ, cô cho rằng cô có thể thoát tội danh có liên quan sao?" Lâm Vũ Mặc nhướn mày nhìn Mã Diễm Lệ.
Mã Diễm Lệ thiếu chút nữa ngã xuống, vội vàng bắt được cánh tay Đường Chá, mới chống đỡ được thân thể. Nhưng Đường Chá căn bản cũng không nguyện ý để cho cô ta đụng chạm, vung tay một cái trách khỏi cô ta.
Mã Diễm Lệ lảo đảo một cái, tiến vào trong ngực Đường Thanh Vân, kết quả hai người cùng té lăn trên đất.
"Ha ha ha! Cô Mã, cần gì hoảng hốt như thế? Chẳng lẽ cô đã làm việc trái với lương tâm sao?" Lâm Vũ Mặc cười tà mà nhìn hai người đang ngã dưới đất.
"Bác, bác nói thật đi, bác có liên quan gì đến cái chết của cha con?" Tần Phong lo lắng nhìn Đường Thanh Vân, hét to.
"Tôi nói rồi, tôi không hề quen biết Bá Nhân, cũng không biết chuyện ông ta nhảy lầu tử tự, người kia chỉ đang nói bậy mà thôi!" Ánh mắt ông Đường mang đầy vẻ thâm tình.
"Nhảy lầu? Bác, bác nói không biết cha con, thế sao biết được cha con nhảy lầu?" Tần Phong nghe được lời nói của Đường Thanh Vân, nghi ngờ hỏi.
"Nhảy lầu, bác có nói sao?" Đường Thanh Vân lo lắng phủ nhận lời nói của chính mình.
Xem ra theo như lời nói của Lâm Vũ Mặc, có phải Đường Thanh Vân chính là người thần bí phía sau tất cả không? Tần Phong càng nghĩ càng hoang mang, không khỏi kích động đi lên phía trước, níu chặt cổ áo Đường Thanh Vân hỏi. "Là ông sao? Là ông làm giả sổ sách năm nó, đưa trợ lí đến, khiến công ti tôi phá sản, cha tôi cùng đường, không có lựa chọn nào khác ngoài tự sát! Ông nói cho tôi biết! Có phải ông làm hay không! Nói mau!"
Cảm xúc của Tần Phong càng ngày càng kích động, Lâm Vũ Mặc thấy, đau lòng ôm lấy cô, dịu dàng nói với cô: "Tiểu Phong Nhi, đừng quá kích động, đừng quên, trong bụng em còn có bảo bối của chúng ta."
"Anh đừng đụng vào tôi!" Tần Phong đẩy ta Lâm Vũ Mặc ra, chán ghét nói: "Đứa con này là của tôi, không liên hệ gì tới anh! Về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi!"
Nói xong, Tần Phong lại trợn mắt nhìn Đường Thanh Vân, hung hăng hỏi. "Tại sao ông lại hãm hại cha tôi? Ông ấy chọc gì đến ông? Vì sao ông lại ép ông ấy đến đường cùng như thế!"
"Con dâu, cha không có làm như thế!" Đường Thanh Vân chuyển vẻ mặt lấy lòng. "Làm sao cha có thể làm hại ông thông gia như thế? Con hiểu lầm rồi. Cha chỉ xem qua báo chí nên mới biết chuyện năm đó mà thôi. Cha chỉ biết sơ sơ thôi. Con dâu yêu quý, Con đừng nên tin lời của cậu ta! Nhanh lên, kết hôn với Đường Chá đi, về sau chúng ta sẽ là người một nhà."
"Hắc hắc, đúng vậy! Về sau chúng ta chính là người một nhà." Mã Diễm Lệ cũng đứng lên, vẻ mặt nịnh hót cười nói.
"Phong Nhi, cha anh đã nói như thế rồi. Đi thôi, chúng ta tiếp tục cử hành hôn lễ." Đường Chá đi lên phía trước, dịu dàng kéo tay Tần Phong, muốn tiếp tục những nghi lễ còn lại.
Vô luận như thế nào, hôm nay anh phải cưới được Tần Phong. Cô chỉ có thể làm vợ của anh! Trong lòng Đường Chá tràn đầy kiên định, mặc dù trong lời nói của cha có quá nhiều mâu thuẫn, sơ hở trăm chỗ. Nhưng anh tình nguyện tự lừa gạt mình, cũng không cần tin tưởng lời nói của Lâm Vũ Mặc.
Nếu như Lâm Vũ Mặc nói là thật, Phong Nhi con chịu lấy anh sao?
Anh vô cùng lo lắng, cho nên chẳng cần biết chân tướng là gì, anh muốn cưới Phong Nhi xong mới tính.
Anh dùng sức nắm lấy tay Phong Nhi, vô cùng kiên định kéo cô chạy hướng Cha xứ, nói với Cha xứ: "Cha xứ, xin Cha tiếp tục."
"A, được." Cha xứ cầm Kinh Thánh lên, lần nữa hỏi Tần Phong: "Tần Phong, con có nguyện ý cưới người đàn ông bên cạnh con làm chồng hợp pháp của mình không? Con sẽ yêu thương anh ta, an ủi anh ta, tôn trọng anh ta, bảo vệ anh ta, giống như đó chính là cuộc sống của mình. Trong cuộc đời này, bất luận nghèo khó hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, thủy chung với anh ta, tương thân tương ái, cho đến ngày rời khỏi thế giới này”
Tần Phong do dự nhìn vẻ mặt chột dạ của Đường Thanh Vân và Mã Diễm Lệ, lại nhìn Đường Chá, không biết mình có nên nói đồng ý hay không.
"Con dâu, mau nói nguyện ý!" Mặt Đường Thanh Vân đầy vẻ thúc giục nói với Tần Phong. Bộ dáng của ông bây giờ vô cùng nôn nóng, tựa như cực kì hài lòng Tần Phong làm con dâu nhà mình, hận không thể khiến con trai đưa cô gái kia vào cửa ngay lập tức. Nhưng trước đây không lâu, ông ta còn giận tím mặt, muốn ngăn cản đám cưới của cô và Đường Chá kia mà!
"Con… con…" Tần Phong ấp a ấp úng, do dự mãi không thể quyết định được, Lâm Vũ Mặc đứng phía sau không cam lòng nói: "Tiểu Phong Nhi, em mặc kệ chuyện cha của mình sao? Thật sự em đã quên cái chết của ông rồi sao, sao em chấp nhận gả cho con trai của kẻ thù?"
"Lâm Vũ Mặc, cha tôi đã nói rõ, ông ấy không hề giết cha của Tần Phong, anh không cần ở chỗ này nói lung tung, nơi này không hoan nghênh anh... mời anh đi khỏi đây, đừng khiến tôi phải ra tay." Đường Chá lạnh lùng quay đầu hướng Lâm Vũ Mặc nói.
"Ha ha ha! Đường Chá, có một số việc dùng lời nói thì không thể phủ nhận được." Lâm Vũ Mặc cười lạnh nói. Chỉ thấy anh đột nhiên đưa tay lên, một nhóm cảnh sát quốc tế liền chạy vào.
Đường Thanh Vân và Mã Diễm Lệ vừa thấy cảnh sát tới, lập tức hốt hoảng muốn chạy trốn bằng cửa sau.
Lâm Vũ Mặc cười lạnh sải bước đến trước mặt bọn họ, chặn lại đường đi của bọn họ, cười gằn nói: "Ông Đường, không phải ông nói là ông không có làm gì sao? Sao thấy cảnh sát lại chạy như tội phạm vậy?"
"Cậu, cậu tránh ra! Chúng ta nước sông không phạm giếng, tại sao cậu khăng khăng gây sự với tôi?" Đường Thanh Vân nghiêm mặt hỏi.
"Hàaa...! Ông nói sai rồi, những chuyện liên quan đến Tiểu Phong Nhi, đều là chuyện của tôi. Ông hại chết cha của cô ấy, đương nhiên tôi phải xen vào rồi." Lâm Vũ Mặc cười lạnh nói.
Mắt thấy cảnh sát càng ngày càng gần, Đường Thanh Vân cũng không để ý tới thể diện nữa, dùng sức đá vào chân Lâm Vũ Mặc một cái. Lâm Vũ Mặc lùi về phía sau một bước dài, thành công trốn được cú đá của Đường Thanh Vân. Sau đó anh đưa tay ra, giữ Đường Thanh Vân lại.
Giúp cảnh sát đưa còng vào tay Đường Thanh Vân và Mã Diễm Lệ, sau đó nghe cảnh sát nói: "Ông Đường Thanh Vân, ông có liên quan đến một vụ giết người. Ông có quyền giữ yên lặng. Nếu như ông muốn bỏ qua quyền lợi này, những lời ông nói lập tức là bằng chứng trước tòa."
Tần Phong rốt cuộc đã tin tưởng lời nói của Lâm Vũ Mặc. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến, cha của Đường Chá chính là kẻ thù mà cô luôn kiếm tìm. Cô chạy vọt tới trước mặt Đường Thanh Vân, kéo lấy cổ áo ông ta, tức giận hỏi: "Tại sao? Nói cho tôi biết, rốt cuộc ông vì cái gì? Sao ông lại có thể nhẫn tâm hại chết cha tôi như thế?"
"Ha ha ha! Tất cả đều là do cô gây nên." Đường Thanh Vân còn chưa lên tiếng, Mã Diễm Lệ đứng bên cạnh đã mở miệng nói. Cô ta cười điên cuồng, thật giống một người đã đánh mất lí trí.
"Tôi gây nên sao? Cô có ý gì?" Tần Phong không hiểu nhìn chằm chằm Mã Diễm Lệ.
"Ha ha ha!" Mã Diễm Lệ đột nhiên ác độc mà nhìn Tần Phong, hung tợn nói: "Cô Tần thân mến, cô quên rồi sao? Năm đó cô được bảo mẫu chăm sóc, nếu không phải bởi vì cô, có lẽ tôi đã lấy cha của cô rồi. Là cô đã phá hư hình tượng của tôi trong lòng ông ấy, khiến ông ấy đuổi tôi ra khỏi nhà. Lúc ấy tôi đã thề, một ngày kia, tôi sẽ khiến ông ta và cô phải chịu đau khổ gấp đôi. Ha ha ha! Như thế nào? Lòng của cô có phải rất đau không? A ha ha ha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.