“Phong Nhi, em làm sao vậy? Sao lại tự đánh mình?” Đường Chá đi ra khỏi thư phòng, bắt gặp cô đang tự hành hạ cái đầu nhỏ của mình, vì vậy không hiểu đi tới bên cạnh cô, giữ lấy nắm đấm nhỏ bé kia… “Đường Chá!” Tần Phong nhào vào trong ngực anh, hi vọng anh có thể giúp cô đuổi đi bóng ma trong lòng. “Phong Nhi, có phải em đói bụng rồi không?” Đường Chá quan tâm hỏi. Sau khi xuống máy bay, Phong Nhi còn chưa uống giọt nước nào. Lúc ăn tối, nhìn Phong Nhi đang ngủ say nên anh không đành lòng đánh thức cô, không thể làm gì khác hơn là phân phó phòng bếp để lại một phần cho cô. “Ừm. Đường Chá, em muốn xuống lầu tìm chút gì đó để ăn.” Phong Nhi gật đầu, cười duyên nói. “Đi thôi, anh dẫn em xuống phòng bếp. Bằng không nhiều phòng như vậy, em có thể tìm thấy phòng bếp mới lạ.” Đường Chá khẽ cười, vỗ vỗ khuôn mặt mịn màng của cô. “Vậy làm phiền Đường Chá rồi.” Tần Phong nở nụ cười kiều diễm. “Phong Nhi, em sắp gả cho anh rồi, sao còn khách khí với anh như vậy?” Đường Chá không hài lòng nói. “Hì hì hì, Lần sau Phong Nhi không dám nữa.” Tần Phong cười khẽ, gương mặt tỏ ý xin lỗi. “Cô bé đáng yêu này!” Đường Chá véo nhẹ chóp mũi cô, cười nói. Tần Phong vì hành động này của anh mà ngây ngẩn cả người. Trong trí nhớ, người kia thích nhất là trêu chọc cái mũi nhỏ của cô, hơn nữa rất thích véo nó, đôi khi cô sẽ nũng nịu bất mãn: “Anh đừng có hơi một tí là véo mũi em.” Kí ức trước kia tràn về trong đầu, khiến cô chỉ đứng ngẩn người tại chỗ, vẻ mặt có chút u buồn. “Sao vậy? Phong Nhi?” Đường Chá không hiểu nhìn cô. Tần Phong lắc đầu, khoa trương cười nói: “Không có gì. Đường Chá, chúng ta đi tìm cái gì đó ăn được không? Em sắp đói bụng đến mức nuốt được cả đầu voi.” “Ha ha ha! Vật thì đi thôi!” Đường Chá quay đầu lại, cưng chiều nhìn cô đáp. Tần Phong chào kiểu quân đội, trịnh trọng nói: “Dạ, đội trưởng.” “Cô bé tinh nghịch, sắp làm mẹ rồi mà vẫn thích trêu đùa như vậy.” Đường Chá nhìn cô, trìu mến nói. Phong Nhi luôn ngây thơ dí dỏm, khiến anh nhìn mãi cũng không thấy chán. “Hì hì hì!” Tần Phong cười hì hì, nghiêng đầu nhìn Đường Chá. Bộ dáng này của cô hấp dẫn ánh mắt anh, khiến anh không nhịn được hôn lên môi cô một cái, rồi mới kéo tay cô, dịu dàng nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm.” “Ừm.” Tần Phong cảm động đi theo anh, cùng anh tay nắm tay đi xuống lầu. Ăn xong, Đường Chá dịu dàng nói với cô: “Phong Nhi, có mệt không? Anh ôm em về phòng ngủ.” “Vâng.” Tần Phong hạnh phúc dựa vào trong ngực anh, mặc cho bàn tay rắn chắc của anh nâng cả người cô lên, đi lên lầu. Mặc dù cô mang thai sắp được 5 tháng, nhưng dường như Đường Chá ôm cô vẫn không tốn sức, giống như cô không có trọng lượng. Lồng ngực kiên cố này, sẽ thành nơi che mưa chắn gió cho cô cả đời phải không? Để cho cô từ nay không cần lưu lạc khắp nơi. Để cho cô từ nay không còn ưu thương. Nhẹ than một tiếng, Tần Phong dán chặt hơn vào trong lòng anh. Suốt đêm, cô rúc vào trong ngực Đường Chá, khuôn mặt mang theo nụ cười hạnh phúc chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Ngày thứ hai, khi Tần Phong gặp Mã Diễm Lệ ở dưới lầu, cô thấy trong mắt cô ta thoáng qua một tia hận ý. Cô ta đang ghen tị vì người Đường Chá yêu là cô sao? Đáng đời! Cô ta đã lựa chọn lấy bác Đường, nên an phận thủ thường làm vợ kế đi, đừng có vọng tưởng mơ ước Đường Chá. Người phụ nữ như vậy, căn bản không xứng đáng có được tình yêu của Đường Chá! Lại vẫn si tâm vọng tưởng, muốn mê hoặc anh. Thật may Đường Chá có định lực tốt, không bị hồ ly tinh này câu dẫn. “Chào dì!” Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tần Phong vẫn khách khí chào hỏi đối phương. “Hừ!” Mã Diễm Lệ mặt không vui hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ông Đường. Ông Đường nâng mắt, lạnh lùng nhìn Tần Phong, không vui nói: “Sao cô còn chưa đi? Nơi này không hoan nghênh cô, cô không cảm thấy sao? Chẳng lẽ muốn tôi cho người đuổi cô đi?” Mã Diễm Lệ lập tức dựa sát vào trong ngực ông Đường, vô cùng mị hoặc nói: “Đúng vậy. Thanh Vân, em đúng là chưa thấy qua ai mặt dày như vậy, cứ ở lì nhà chúng ta không chịu đi.” “Hì hì, dì, hôm qua tôi cũng gặp qua một người phụ nữ so với tôi còn không biết xấu hổ hơn. Cô ta thậm chí còn muốn quyến rũ cả con riêng của chồng mình.” Tần Phong dí dỏm cười nói. Hừ! Người đàn bà vô sỉ này, lại dám phê bình cô, cô ta cho rằng Tần Phong cô dễ chọc vào sao? Dám chọc cô, đừng có mơ! “Cô! Cô…!” Mã Diễm Lệ sợ không dám nói thêm gì, chỉ có thể tức giận run tay chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Sao vậy? Dì? Chẳng lẽ dì biết người phụ nữ tối qua tôi gặp? Hay là người đó chính là dì?” Tần Phong cố ý hù dọa Mã Diễm lệ. Dám nói cô da mặt dày, cô liền cho cô ta biết thế nào là sợ hãi. Hi hi hi! “Im miệng!” Mã Diễm Lệ kinh hoảng hét lớn, vọt tới trước mặt Tần Phong, dùng sức bịt miệng cô lại. “Cô đang làm gì?” Đường Chá mới đi xuống lầu, liền thấy Mã Diễm Lệ vọt tới trước mặt Tần Phong, bịt miệng cô. Anh lập tức sải bước chạy tới, bắt lấy tay Mã Diễm Lệ đang chặn miệng Phong Nhi, vặn ra sau lưng khiến Mã Diễm Lệ đau đến chảy nước mắt. “Đường Chá, buông tôi ra, đau quá.” Mã Diễm Lệ đáng thương cầu xin. “Chá Nhi, sao con làm vậy với dì? Con muốn làm phản sao? Cô ấy là mẹ kế của con!” Đường Thanh Vân không vui quát. Nhìn tâm can bảo bối của mình bị con trai mình hành hạ đến mức nhíu mày kêu đau, ông thật đau lòng! “Hừ!” Đường Chá thả Mã Diễm Lệ, dùng sức đẩy cô ta vào ngực Đường Thanh Vân, lãnh khốc nói: “Người phụ nữ của cha, cha tự mình quản cho tốt. Nếu không đừng trách con trừng phạt cô ta.” Nghe Đường Chá nói vậy, Tần Phong không khỏi cười duyên. Không ngờ một Đường Chá luôn dịu dàng trước mặt cô cũng có thể nói ra những lời ác độc này, xem ra Đường Chá và cô tâm ý thật tương thông!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]