Mặc Đình dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. Tuy là linh hồn của Uyển Nhi nhưng cô vẫn cảm thấy sợ ánh mắt của người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Tịnh Kỳ nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, chạm rãi bước lùi về phía sau.
Mặc Đình dồn cô vào tường, đưa tay bóp chặt cổ của Tịnh Kỳ
“ Nói! Cô đến đây làm gì? Có phải bà ta kêu cô đến đây không?”
Tịnh Kỳ nhăn mặt cố thở khó nhọc, cố gỡ tay anh ra
“ Thiếu gia! Anh bình tĩnh lại đi! Cô ấy bị câm, anh quên rồi sao?”_ Lâm Trạch vội cản
Mặc Đình buông tay, Tịnh Kỳ ngồi thụp xuống đất đưa tay ôm lấy cổ mình thở gấp gáp
Tịnh Kỳ đưa mắt nhìn Mặc Đình, miệng vẫn không ngừng thở gấp
< Tôi là bạn cũ của Uyển Nhi, hôm nay tôi chỉ đến thăm cô ấy!> _ Tịnh Kỳ viết ra giấy đưa cho Mặc Đình
Mặc Đình đọc xong, ném quyển sổ của cô xuống đất
“ Có ma mới tin người như cô. Đừng để tôi biết âm mưu của các người, nếu cô còn tìm cách tiếp cận ba mẹ vợ của tôi. Nếu không…”_ Mặc Đình ngồi xuống,ghé sát vào tai cô _ “ Cái mạng này của cô đừng mong giữ lại!” _ Mặc Đình liếc mắt nhìn cô rồi đứng dậy bỏ đi.
Tịnh Kỳ ngơ ngác, không tin được người đó lại là người đàn ông ấm áp ngày xưa.
…
Tịnh Kỳ bước lang thang trên đường, ánh mắt của Mặc Đình, dáng vẻ hao gầy của ba mẹ khiến cho Tịnh Kỳ không ngừng suy nghĩ
< Sự thay đổi của mọi người là do mình gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bi-ep-hon-cua-de-thieu/834769/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.