Hai năm sau.
- "Chậm lại! Cẩn thận không ngã!" - Lâm Tuệ San theo sát bánh bao nhỏ trước mặt, cô giang hai tay ra đỡ với vẻ mặt lo lắng vì sợ bánh bao nhỏ sẽ ngã.
Cố Đông Quân ngồi ở bàn làm việc, anh đang nghiêm túc xem xét một vài tài liệu. Sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lâm Tuệ San, anh chau mày:- "Em không cần phải lo lắng cho bánh bao, hãy để con học cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã".
- "Có người cha nào nói con trai mình như vậy không?" - Lâm Tuệ San trừng mắt nhìn Cố Đông Quân.
Bịch!
Sau một tiếng kêu, cậu bé bánh bao với khuôn mặt nhỏ nhắn như một con búp bê bằng sứ nhăn lại, miệng sụp xuống oa oa khóc thét lên.
Lâm Tuệ San vội vàng dỗ dành: - "Lâm Sang ngoan, đừng khóc, khóc xấu lắm, để mẹ thổi một cái, tất cả nỗi đau sẽ bay đi!"
Có lẽ cái thổi nhẹ nhàng và nụ hôn mềm mại của Lâm Tuệ San thật sự hiệu quả, Cố Lâm Sang ngừng khóc, miệng nhỏ xíu tươi cười.
- "Mami...!"
Nhìn bánh bao cười, Lâm Tuệ San cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Tuy nhiên, trong gia đình này, không chỉ có em bé Cố Lâm Sang, mà còn có cả "đứa trẻ to xác" Cố Đông Quân nữa, anh nhìn Lâm Tuệ San với Cố Lâm Sang tận hưởng niềm vui của cuộc sống, để anh một mình ngồi đọc tài liệu ở đây, ngay lập tức, anh ăn phải giấm của con trai mình.
Anh ném tài liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bi-bo-roi-cua-tong-tai-bat-luong/929391/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.