Cố Đông Quân không nghi ngờ câu trả lời của Ngô Phương, anh vội vàng rút điện thoại di động ra gọi đến một số:
- "Này, là tôi đây. Có vài chuyện tôi muốn nhờ cậu giúp.... Ừm... Được rồi, lát gặp lại."
Ngô Phương nhìn Cố Đông Quân nhanh chóng mặc áo khoác, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ lo lắng muộn phiền. Cô ta nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu. Cố Đông Quân vội vã đi ra ngoài:
- "Anh vừa nhờ một người bạn là cảnh sát. Cậu ấy có thể theo dõi vị trí điện thoại di động của Lâm Tuệ San."
Ngô Phương theo bước chân Cố Đông Quân truy hỏi: - "Định vị được sao? Đó có phải là một địa điểm cụ thể không? Có gần đây không?".
Cố Đông Quân không trả lời, anh đẩy cánh cửa vào quán cà phê gần công ty, nháy mắt thấy người bạn ngồi trong góc. Anh bước nhanh qua và ngồi xuống che mặt.
Bạn anh gật đầu không nói. Anh ta quay trực tiếp màn hình máy tính sang cho anh. Anh thấy một chấm đỏ nhấp nháy ở trên, vị trí phát hiện ở một nơi rất xa. Sau khi thấy vị trí cụ thể, Cố Đông Quân ra lệnh cho vệ sĩ trực tiếp đi thẳng tới địa điểm đó.
Lúc này, Lâm Tuệ San buộc phải ngôi bình tĩnh trong ngôi nhà gỗ bỏ hoang. Ngay sau khi cô gửi tin nhắn, một vài người trong số đó đã biết cô tỉnh táo, họ ngay lập tức nhìn cô nở nụ cười d-âm d-ục với một ánh mắt trắng đã như zombie khát máu. Họ tiến một bước, Lâm Tuệ San lùi một bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bi-bo-roi-cua-tong-tai-bat-luong/929385/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.