Hạ Mộng Di nhìn hai người cười cười, "Thôi được rồi! Mấy đứa mau tới thắp hương cho ông ấy rồi chúng ta còn phải trở về nữa!"
Hàn Trạch Dương cùng Bạch Lăng Diệp lập tức đi tới nhận lấy hương từ trên tay bà.
Hạ Mộng Di đứng ở phía sau mỉm cười nhìn vào hình ảnh người đàn ông trên bia mộ "Ông nó! ông cũng thấy rồi chứ? Con gái chúng ta bây giờ đang rất hạnh phúc! Ông ở trên đó chắc là vui lắm nhỉ?"
"Mẹ! Chúng ta mau về thôi!" Tiếng nói của Bạch Tuấn Hiên khiến Hạ Mộng Di hoàn hồn. Bà lập tức mỉm cười với con trai, "Được! Chúng ta về thôi!"
Trước khi rời đi bà còn quay đầu lại nhìn bia mộ thêm một lần nữa, người đàn ông trên bia mộ kia dường như đang mỉm cười với bà, một nụ cười hết sức mãn nguyện.
Đêm nay chính là giao thừa, đương nhiên không thể thiếu bữa cơm tất niên đoàn viên.
Sau khi từ nghĩa trang trở về, mọi người quây quần trong bếp cùng nhau gói sủi cảo và làm cơm tất niên.
Bạch Tuấn Hiên cau mày nhìn chiếc há cảo trên tay mình rồi quay qua nhìn đ ĩa há cảo bên cạnh Hàn Trạch Dương thở dài, "Xem ra, em vẫn là không có năng khiếu làm sủi cảo rồi!"
Hạ Mộng Di cùng Bạch Lăng Diệp và Trần Nhã Tịnh cùng nhìn nhau mỉm cười.
Hàn Trạch Dương lại động viên cậu, "Không sao đâu! Chỉ cần kiên trì nhất định sẽ làm được thôi!"
Trần Nhã Tịnh gật đầu cười: "Đúng vậy! Tiểu Hiên à! Cháu không biết đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bi-an/3229706/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.