Bạch Lăng Diệp ra ngoài rồi, Trần Nhã Tịnh mới lườm Hàn Trạch Dương nói: "Cái thằng ngốc này, sao lại vào đúng lúc thế hả? Có biết là mẹ đang giúp con không hả?" Hàn Trạch Dương bình tĩnh đáp lại: "Mẹ làm như vậy sẽ khiến cô ấy sợ!" "Sợ? Trông mẹ rất đáng sợ sao? Có mà con đang cố ý thì có, con có biết là mẹ khó khăn lắm mới hỏi chuyện được một chút, kết quả giữa đường lại bị con phá đám! Nếu con có bản lĩnh cưa đổ con gái nhà người ta thì còn cần mẹ phải ra tay sao?" Trần Nhã Tịnh tức giận nhìn Hàn Trạch Dương. Hàn Trạch Dương không nói gì, đi tới bàn pha một cốc nước ấm, sau đó tới tủ đầu giường lấy thuốc đưa tới cho bà. Trần Nhã Tịnh thấy con trai không có nói chuyện thì thở dài nói: "Haizz! Nếu con đã không muốn mẹ can thiệp vào chuyện của con thì mẹ cũng không can thiệp nữa, chỉ cần con có thể mang được con dâu về cho mẹ là được rồi. Nói xong bà đưa tay tiếp nhận thuốc từ Hàn Trạch Dương rồi cho vào miệng uống. Hàn Trạch Dương đưa nước lại đưa cốc nước trên tay cho bà rồi nói: "Mẹ, người yên tâm đi, con nhất định sẽ đem con dâu về cho mẹ!" Vừa rồi, lúc anh đi mua nước về tình cờ nghe được mẹ anh đang hỏi cô về anh, mặc dù anh rất muốn biết xem trong mắt cô anh là người thế nào, nhưng thấy cô khó xử như vậy, anh lại không nỡ nên chỉ có thể bước vào ngăn cản mẹ mình mà thôi. Bạch Lăng Diệp sau khi ra ngoài thì cô đứng dựa lưng vào tường thở phào một hơi, vừa rồi đúng là khó xử mà, cũng may Hàn Trạch Dương vào kịp lúc giải cứu cho cô. Lăng Hạo Thiên đi qua thấy cô đang đứng đó liền gọi: "Lăng Diệp, thật tốt quá, cô vẫn còn ở đây, văn phòng của cô đã được sắp xếp xong, đi, tôi đưa cô tới đó!" Bạch Lăng Diệp nghe Lăng Hạo Thiên nói xong thì gật gật đầu: "Được, vậy phiền anh rồi!" Lăng Hạo Thiên đưa cô tới phòng làm việc, phòng này khá là thoáng mát, hơn nữa khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng rất đẹp, Bạch Lăng Diệp rất thích căn phòng này. "Cô thích căn phòng này chứ? Nếu không thích tôi có thể sắp xếp phòng khác cho cô!" Lăng Hạo Thiên cười nói. "Không cần đâu, tôi rất thích căn phòng này, anh cứ đi làm việc đi, tôi sẽ tự sắp xếp lại đồ đạc!" Bạch Lăng Diệp vội nói. "Được, vậy tôi đi làm việc trước, còn chuyện gì không hiểu cô có thể tới phòng viện trưởng tìm tôi!" Lăng Hạo Thiên đi ra ngoài cửa rồi quay lại nói với cô. Lăng Hạo Thiên đi rồi, Bạch Lăng Diệp mới bắt đầu sắp xếp lại phòng làm việc rồi cô ngồi vào bàn, lấy mấy giấy tờ ra xem. Tan làm, Bạch Lăng Diệp rời khỏi phòng làm việc ra khỏi bệnh viện chuẩn bị bắt xe về, cô đứng ở đường vẫy taxi, nhưng vì là giờ cao điểm nên rất khó để bắt xe về. Đang phân vân không biết nên làm thế nào để đi về thì một chiếc xe dừng trước mặt của cô, cửa kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Hàn Trạch Dương, anh quay qua hỏi cô: "Cô về nhà sao? Lên xe đi, tôi đưa cô về!" Bạch Lăng Diệp gật gật đầu sau đó hỏi: "Như vậy có phiền anh không?" "Không phiền, dù sao tôi cũng phải về nhà lấy chút đồ!" Hàn Trạch Dương nói. "Vậy đành nhờ anh vậy!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền đi ra phía sau mở cửa xe, nhưng không mở được, cô quay sang nhìn anh, "Anh Hàn, cửa xe của anh không mở được!" "Ừm, cô ngồi đằng trước đi!" Hàn Trạch Dương trả lời. Bạch Lăng Diệp lúc này, mới nhớ ra, khi đi nhờ xe của người khác mà ngồi phía sau sẽ trở thành bất lịch sự, cô ngại ngùng nói: "Được!" Sau đó đi sang bên kia mở cửa xe ngồi vào ghế phụ phía trước. Bạch Lăng Diệp ngồi vào ghế rồi vẫn còn đang suy nghĩ, vừa rồi đúng là cô quên mất mà. Thấy cô vẫn còn đang ngây ngốc, Hàn Trạch Dương đưa tay về phía cô, Bạch Lăng Diệp giật mình phản ứng đưa mắt nhìn anh, Hàn Trạch Dương thấy cô nhìn mình thì thu tay lại nói: "Cô quên thắt dây an toàn!" Bạch Lăng Diệp lúc này mới nhìn dây an toàn sau đó ngại ngùng cúi xuống thắt, rồi quay ra ngoài nhìn đường phố bên ngoài, vì là giờ cao điểm nên xe di chuyển rất chậm, hai người lại không nói với nhau câu gì nên không khí có chút ngột ngạt. Hàn Trạch Dương đưa tay mở đài phát nhạc trên xe, tiếng nhạc êm dịu vang lên làm Bạch Lăng Diệp còn đang mải ngắm nhìn dòng người qua lại trên đường quay lại, cô nhìn anh hỏi: "Anh cũng thích nghe bài này sao?" Hàn Trạch Dương đang lái xe, đáp lại cô một tiếng: "Ừm!" Bạch Lăng Diệp lại hào hứng nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng thích nghe bài này, tôi còn thích nghe các bài nhạc khác của ca sĩ này nữa" vừa nói cô vừa ngâm nga theo dai điệu của bài hát. Hàn Trạch Dương thấy cô vui vẻ như vậy thì trong lòng cũng vui vẻ theo. Thực ra anh chưa từng nghe bài hát này, anh chỉ là tiện tay mở đại một bài mà thôi, bình thường anh không hay nghe nhạc, một phần là do công việc quá bận, một phần là không có lý do để anh ngồi nghe. Anh cho rằng thay vì bỏ thời gian ra để nghe nhạc thì chi bằng dùng thời gian đó để kiếm tiền còn hơn. Nhưng từ hôm nay anh đã có lý do để dành thời gian thư giãn với âm nhạc, lý do đó chính là cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]