Sau khi lên xe cấp cứu, Bạch Lăng Diệp liền nhìn chằm chằm Lăng Hạo Thiên, đúng vậy, người lúc nãy ở trên xe gọi cô chính là anh ta.
"Nói đi, sao lại điều xe cấp cứu để giúp tôi?"
"Còn không phải do người đàn ông của cô sao? Nếu cậu ta không uy hiếp tôi thì cô nghĩ tôi sẽ dư hơi đến mức điều cả xe cấp cứu, lại còn phải tự mình lái xe đi chắc?"
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Thì đi một vòng thành phố sau đó quay trở về thôi!"
"Ha ha!" Bạch Lăng Diệp cười cười, lái xe cấp cứu đi dạo trong thành phố, đây là cái trò đùa điên rồ gì vậy? Thôi không sao, dù sao sáng nay cô đã điên một lần rồi, thêm lần nữa chắc cũng chẳng sao đâu!
Nghĩ vậy Bạch Lăng Diệp ngả lưng lên ghế, "Vậy, anh cứ từ từ đi dạo, tôi chợp mắt một chút!" dẫu sao tối qua cô đi ngủ có chút muộn, lại còn uống một chút rượu nên vẫn còn có chút mệt mỏi.
Lăng Hạo Thiên thở dài: "Rốt cuộc là tôi đã nợ hai người những gì mà tôi lại phải khổ thế này!"
Kết thúc một ngày, Bạch Lăng Diệp ngồi trong văn phòng, cũng may ngày hôm nay là lịch trực của cô, như vậy cô sẽ không phải giáp mặt với đám phóng viên ầm ĩ ngoài kia nữa, theo như tính toán của cô thì chắc hẳn là ngày mai bọn họ cũng sẽ rút hết khỏi đây thôi.
Bạch Lăng Diệp gõ gõ bút, một lúc sau cô lấy điện thoại ra, "Mọi chuyện tôi giao cho cậu đã làm xong rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bi-an/1646856/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.