Bạch Lăng Diệp vội vã đẩy anh ra sau đó quay lại nhìn Lăng Hạo Thiên, "Sao hả, ghen tị sao? Vậy anh cũng gọi Giai Kỳ tới đây đi, như vậy sẽ không cảm thấy ghen tị nữa!"
Lăng Hạo Thiên cười cười liếc nhìn Lục Hạo: "Ha ha, không cần đâu, nếu tôi gọi cô ấy sẽ có người bị tội nghiệp!"
Lục Hạo không thèm đếm xỉa đến anh ta, anh quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp, "Nếu cô đã tới đây chắc hẳn là đã có cách giải quyết chuyện này rồi?"
Bạch Lăng Diệp nở nụ cười đầy thâm ý: "Đương nhiên!"
Lăng Hạo Thiên lập tức hưng phấn nhìn cô: "Thật sao, Lăng Diệp cô thật sự có cách sao?"
Phải nói cả một buổi sáng ba người bọn họ vắt óc suy nghĩ mà vẫn chưa đưa ra được phương án giải quyết.
Hàn Trạch Dương cũng cúi đầu nhìn cô nghiêm túc hỏi: "Em thật sự có cách?"
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu, sau đó cô lẳng lặng liếc nhìn ba người sau đó nói: "Cách tốt nhất bây giờ là không có cách!"
"Hả?" Lăng Hạo Thiên ngơ ngác vẫn chưa hiểu cô đang nói gì.
Lục Hạo cũng trầm mặc suy nghĩ.
Hàn Trạch Dương nhíu mày một cái sau đó nói: "Ý em là?"
"Yên lặng chờ đợi thời cơ!" Bạch Lăng Diệp thản nhiên nói ra một câu.
"Đợi? Nhưng mà đợi cái gì cơ?" Lăng Hạo Thiên khó hiểu hỏi.
Lục Hạo cùng Hàn Trạch Dương cũng nhíu mày, họ biết ý của cô, chỉ là họ vẫn không hiểu "thời cơ" trong câu nói của cô là cái gì.
Bạch Lăng Diệp thấy vẻ mặt của ba người liền không nhanh không chậm nói: "Tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bi-an/1646846/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.