Chủ nhật! Vết thương của Thiên Đức đã lành hẳn. Anh bảo cô:
-Em thay áo quần rồi đi đến chỗ này cùng tôi!
Tuyết Vũ cảm thấy kỳ lạ. Anh lại muốn dẫn cô đi đâu vậy? Tuyết Vũ rùng mình nhớ lại chuy ện lần trước. Hay khi đã lành bệnh anh ta mới bắt đầu hành hạ cô. Tuyết Vũ thoáng sợ hãi với suy nghĩ đó! Nhưng cô vẫn phải đi cùng anh!
Chiếc xe rẽ vào một ngôi làng nhỏ. Hai bên cây cối xanh rì thật khác với không khí ở thành phố sôi động. Đến một nhà thờ Trần Lương dừng lại. Kỳ lạ, sao Tuyết Vũ thấy nơi này quen thuộc quá nhưng cô không tài nào nhớ nỗi.
Cô đi theo Thiên Đức vào bên trong. Một cha xứ đi ra đón anh. Ông niềm nở:
-Chào cậu Thiên Đức!
Anh lễ phép đáp lại:
-Cha vẫn khỏe chứ?
Ông gật đầu rồi nhìn sang Tuyết Vũ, cô cúi đầu chào ông.
-Cô ấy là vợ con!Thưa cha!
Một cuộc trò chuyện ở khu vườn phía sau nhà thờ. Thiên Đức cẩn thận đón ly trà từ tay người cha xứ.
Thiên Đức và ông nói chuyện gì Tuyết Vũ không để ý. Cô đi dạo xung quanh nhà thờ một mình. Cô nhìn xung quanh như muốn tìm ra thứ gì đó có thể gợi nhớ lại. Chợt gốc cây ở ven hồ khiến cô gần như reo lên. Cô đã đến nơi này rồi! Đúng vậy, mọi thứ vẫn như xưa . Sao ngay từ đầu cô không hề nhớ ra nhỉ? Cô tự cốc vào đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-be-nho-cua-tong-giam-doc/831709/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.