Rất tự nhiên, anh cười nói với những người xung quanh như chẳng có gì. Một người đàn ông dáng người bệ vệ tiến đến phía cô, ông ta kéo tay cô đến chỗ ngồi bên cạnh ông ta. Tuyết Vũ chẳng mấy dễ chịu, cô cười một cách gượng gạo. Người đàn ông kia nham nhở:
-Chắc là lần đầu tiên đến đây phải không? Cô qua đây ngồi với tôi.
Những người xung quanh thấy vậy cũng cười cười:
-Lão Mạc! Hành động nhanh quá đấy!
Tuyết Vũ đỏ mặt, cô chẳng chuẩn bị gì cho tình huống lúc này. Cô nhìn sang Thiên Đức, anh vẫn thoải mái nói chuyện với người kế bên như không hề có chuyện gì. Cô nuốt cục tức xuống ngực, trong lòng có chút tủi thân. Vậy ra anh định hạ nhục cô theo kiểu này đây. Không cần nói ra cũng biết, một nhân viên quèn đến nơi của những người giàu có uống rượu vang xa xỉ thế này ngoài mục đích thăng tiến bằng con đường tắt thì chẳng còn gì hết. Anh ngoài việc không muốn người khác biết cô là vợ anh lại còn muốn sỉ nhục cô nữa.
Tuyết Vũ nắm chặt chiếc túi xách, bộ dạng cô lúc này không cần nói cũng biết giận đến mức nào. Thiên Đức cảm thấy bờ vai cô đang run lên nhè nhẹ.
Vị giám đốc họ Mạc kia vẫn chưa chịu buông tha cho cô:
-Sao vậy, cô Dương! Không thoải mái à?
Nói rồi ông ta đẩy một ly rượu về phía cô. Tuyết Vũ vội vã lắc đầu:
-Xin lỗi tôi không biết uống rượu!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-be-nho-cua-tong-giam-doc/831706/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.