“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không đi bệnh viện?” Giọng nói lạnh lẽo từ trên người Kiều Ngự Diễm truyền đến, mang theo vẻ uy nghiêm không thể phản kháng.
Giọng điệu giống như đang trách cứ, ba đứa trẻ im lặng không dám phản bác, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Duy Y, giống như làm sai trái chờ chịu phạt.
Thấy ba người đứng ở một bên không dám cử động gì, Kiều Ngự Diễm cũng không trách móc gì nữa, biết lỗi là tốt rồi. Hiện tại phải đưa Duy Y đi bệnh viện để xử lý vết thương kịp thời.
Hắn bước hai bước liền đứng ở bên cạnh Duy Y, nhìn thấy khắp người cô đều là máu, chiếc khăn quấn quanh vết thương cũng nhuộm không ít máu. Thấy cô như vậy trong lòng hắn xót xa.
Trước khi tới, hắn đã biết Duy Y bị trật chân rồi, nhẹ nhàng lật chiếc khăn tay, trên đầu gối hiện ra một vết thương bị rách thành một đường dài, máu đã ngừng chảy, nhưng nhìn rất ghê. Lại mở ra hai bàn tay cô, cùi chỏ cũng bị trầy xước chảy máu.
Mà mấy đứa trẻ không biết trước tiên nên gọi cấp cứu 120.
Tí nữa là giờ cao điểm, xe cứu thương chỉ sợ là bị kẹt xe khó có thể đến. Thật là một đám trẻ con không biết trời cao đất dày.
Biểu hiện của Kiều Ngự Diễm thật sự làm Duy Y sợ, hắn không nói lời nào so với bình thường càng thêm đáng sợ. Mặc dù mình là người bị thương, biết hắn sẽ không trách cứ mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh.
Người bị thương không phải Kiều Y, tại sao anh Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-be-nho-cua-tong-giam-doc-bang-hoa/14828/chuong-15.html