Sáng sớm ngày thứ ba, mọi người lên đường đi Phu Đức, sớm tính toán thời gian ở Phu Đức là ba ngày hai đêm.
Chỉ chơi một ngày, Duy Y cùng Kiều Y liền mệt rã rời, vốn tưởng rằng Kiều Y có ở chung một khách sạn với Duy Y, không nghĩ tới buổi tối Kiều Ngự Diễm gọi điện thoại tới, nói là muốn đón Kiều Y. Chuyện tốt của bịn họ đều bị cuộc điện thoại này phá hư.
Khi Kiều Ngự Diễm đi vào khách sạn của bọn họ thì chỉ còn lại hai cô gái. Mẹ Duy Y cùng học sinh đi tới quầy rượu, Duy Y cùng với Kiều Y tuổi còn nhỏ, bị người lớn ngăn ở bên ngoài. Đành phải ở trong khách sạn.
“Anh hai, cho em ở lại đây đi, em đi cũng chỉ còn một mình Duy Y. Hơn nữa sáng sớm ngày mai bọn em xuất phát đi cổ thành, đi tới đi lui thật phiền toái?” Kiều Y thật không rõ, tại sao anh trai lại quản nghiêm ngặt như vậy? Trước kia anh ấy không quản chặt mình như vậy.
“Duy Y cũng đi cùng, ngày mai anh đưa các em trở lại!” Một câu nói bác bỏ hoàn toàn mọi tính toán của Duy Y cùng Kiều Y.
Trước khi Kiều Ngự Diễm đến họ đã tính toán tỉ mỉ phải thuyết phục hắn như thế nào, chỉ tiếc Duy Y vừa thấy khuôn mặt lạnh như băng của Kiều Ngự Diễm, cài gì cũng không dám nói. Nếu là Kiều Ngự Diễm của đêm hôm trước, có lẽ Duy Y còn dám mở miệng. Đáng tiếc hôm nay Kiều Ngự Diễm vừa thấy Duy Y liền nhớ tới chuyện cô với chàng trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-be-nho-cua-tong-giam-doc-bang-hoa/14817/chuong-4.html