Lạc Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, tiếng nói vẫn rõ ràng, nhưng giọng điệu lại không khỏi ôn hòa vài phần.
“Nàng xác định muốn cùng ta đến quận Trần Lưu?”
Tiêu Hề Hề không chút do dự trả lời “Đương nhiên! Người ở đâu, ta ở đó!”
Ánh mắt nàng trong trẻo kiên định, không hề sợ hãi.
Lạc Thanh Hàn mím môi mỏng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là người nói một không hai.
Chỉ cần hắn đã quyết định, thì sẽ không thay đổi.
Nhưng sau khi quen Tiêu Hề Hề, hắn dường như thay đổi quyết định của mình hết lần này đến lần khác.
Nguyên tắc của hắn lùi từng bước trước mặt nàng.
Lạc Thanh Hàn như nhận thua, khẽ thở dài.
“Rạng sáng ngày mai xuất phát, nàng nhớ đừng ngủ quên.”
Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, cả người trở nên phấn khích.
Nàng nhào tới, ôm cánh tay của Thái tử, mừng rỡ hỏi “Điện hạ đồng ý dẫn thần thiếp theo rồi sao?”
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng, bình tĩnh “Lúc không vui thì luôn miệng ta – người, bây giờ vui vẻ thì đổi thành Điện hạ và thần thiếp, khả năng thích ứng của nàng giỏi thật nhỉ.”
Tiêu Hề Hề cười tủm tỉm nói “Vừa rồi thần thiếp quá xúc động, cho nên nói bậy thôi.”
“Vậy nàng bây giờ đã bình tĩnh rồi?”
Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Vâng vâng, bây giờ thần thiếp rất bình tĩnh.”
“Vậy nàng nói đi, tại sao nhất quyết muốn cùng ta đến quận Trần Lưu?”
“Thần thiếp không phải nói rồi sao? Thần thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-be-cua-thai-tu-chi-muon-lam-con-ca-muoi/3712560/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.