Chương trước
Chương sau
Tần hoàng hậu hỏi “Ngươi xác định người tung tin đồn là Tứ hoàng tử?”

Trân Châu thành thật trả lời “Hoàng thượng tra ra Đại hoàng tử trước, Đại hoàng tử lại liên lụy đến Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử bị phạt hối lỗi một tháng, dựa theo chứng cứ trước mắt, đầu sỏ chính là Tứ hoàng tử.”

“Thái tử thì sao? Gần đây có động tĩnh gì không?”

“Thái tử gần đây ở Đông cung tịnh dưỡng, thỉnh thoảng gặp Tiểu quận vương, Thái sư, Thái phó, Hình bộ Thượng thư.”

Người mà Tần hoàng hậu nghi ngờ nhất thực chất là Thái tử.

Nhưng Thái tử bệnh tình kéo dài, chuyện này không thể giả được.

Lời đồn do Tứ hoàng tử và Đại hoàng tử bịa cũng là thật, chứng cứ rất xác thực.

Tần hoàng hậu nghĩ mãi, nhưng không thể nghĩ ra được gì.

Bà dứt khoát đứng dậy “Đến Đông cung xem thử Thái tử thế nào.”

Trân Châu dìu bà lên phượng liễn, đi thẳng đến Đông cung.

Thái tử hôm nay đã bình phục, đang nghị sự với Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân.



Biết Hoàng hậu đến, Thái tử và Đổng Minh Xuân lập tức ra ngoài nghênh đón.

Tần hoàng hậu vào cung Minh Quang, thấy thần sắc Thái tử đã bình thường, nhẹ giọng hỏi “Trên người con còn có chỗ nào không khỏe không?”

Lạc Thanh Hàn cung kính đáp “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần đã khỏe rồi.”

“Xem ra, con khỏi bệnh thật rồi, Thiên Nhất đạo nhân kia quả là có vài phần bản lĩnh.”

Lạc Thanh Hàn “Cũng may nhờ phụ hoàng và mẫu hậu mời Thiên Nhất đạo nhân đến, nhi thần mới có thể khỏi bệnh, mọi thứ đều nhờ phúc của phụ hoàng và mẫu hậu.”

Tần hoàng hậu phất tay, Đổng Minh Xuân và cung nữ thái giám đều thức thời lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Tần hoàng hậu và Thái tử.

Tần hoàng hậu lạnh lùng nhìn Thái tử, trầm giọng hỏi “Những chuyện này đều do con âm thầm vạch ra phải không?”

Lạc Thanh Hàn khẽ cau mày “Mẫu hậu sao lại nói vậy? Nhi thần không hiểu ý của người.”

 

“Con thật sự không hiểu? Hay giả vờ không hiểu?”

Lạc Thanh Hàn cụp mắt “Nhi thần thật sự không hiểu, xin mẫu hậu nói rõ.”



Ánh mắt Tần hoàng hậu ngày càng lạnh “Giả vờ bệnh, lợi dụng Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử tung tin đồn, cố tình ngất xỉu trong tiệc Quần Phương, mua chuộc Khâm Thiên Giám và Thiên Nhất đạo nhân … những chuyện này liên kết với nhau, con đúng là tính giỏi thật.”

“Mẫu hậu hiểu lầm rồi, nhi thần chưa từng làm những chuyện người nói, nhi thần bệnh thật, người của Thái y viện có thể làm chứng chuyện này.”

Tần hoàng hậu cười lạnh “Con tưởng bổn cung tìm không ra manh mối thật sao? Bổn cung không muốn truy cứu đến cùng, là muốn cho con một cơ hội suy nghĩ thật kĩ, rốt cuộc con là người bên nào? Bổn cung nuôi con lớn, không phải để con cắn ngược lại bổn cung!”

Lạc Thanh Hàn không biện hộ nữa, mà tự cười giễu.

“Xem ra mẫu hậu đã xác định tất cả là do nhi thần làm, thì ra ở trong lòng mẫu hậu, nhi thần là tiểu nhân không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.”

Tần hoàng hậu mím chặt môi, trầm mặc không nói.

Trên mặt Lạc Thanh Hàn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong giọng nói hơi run run.

“Nhi thần được mẫu hậu nuôi lớn, trong lòng nhi thần, mẫu hậu là người thân thiết nhất trên đời này, nhi thần trao cho người tất cả nhiệt huyết, nhưng người lại không cho nhi thần một chút niềm tin cơ bản nào. Nếu người đã nhận định những chuyện này đều do nhi thần làm, vậy thì nhi thần nhận, người muốn xử lý nhi thần thế nào, nhi thần tuyệt đối không oán than.”

Nói xong, Lạc Thanh Hàn quỳ xuống.

Dù quỳ, dáng người vẫn thẳng tắp như tùng xanh, thà c.h.ế.t trong còn hơn sống đục, đôi mắt đen láy đầy kiên định.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.