Chương trước
Chương sau
Lúc này Lạc Vân Hiên lại đứng ra, chân thành nói “Thái tử kỳ tài ngút trời, lại có thể nghĩ ra kế hoạch đào nhánh sông, thật sự rất có bản lĩnh. Theo nhi thần thấy, chi bằng giao chuyện giải quyết nạn hạn hán cho Thái tử, để dân chúng trong thiên hạ thấy Thái tử của vương triều Đại Thịnh ta không thua kém phụ hoàng.”

Lời vừa nói ra, văn võ bá quan hơi thay đổi sắc mặt.

Lạc Vân Hiên nói nghe như đang khen ngợi Thái tử, nhưng thật ra đang cố ý đẩy Thái tử lên đầu sóng gió.

Đặc biệt là câu cuối cùng, so sánh Thái tử với Hoàng đế, đây không phải là muốn chia rẽ quan hệ phụ tử sao?

Có người lén nhìn sắc mặt Hoàng đế.

Hoàng đế cũng không phản ứng gì nhiều, thoạt nhìn không quan tâm đến câu cuối cùng của Nhị hoàng tử, ông phất tay, lập tức hạ lệnh.

“Nhị hoàng tử nói có lý, chuyện cứu trợ thiên tai giao cho Thái tử toàn quyền phụ trách.”

Lạc Thanh Hàn chắp tay nói “Nhi thần tuân chỉ!”

Thượng triều xong, văn võ bá quan tốp năm tốp ba rời cung Vị Ương.

Lạc Vân Hiên bị Lạc Dạ Thần chặn lại.

Lạc Dạ Thần tức giận nói “Nhị đệ sao lại làm vậy? Vừa rồi sao lại nói giúp Thái tử?”



Lạc Vân Hiên khẽ mỉm cười “Đại hoàng huynh, Thái tử là huynh đệ của chúng ta, đệ đương nhiên phải nói giúp đệ ấy.”

“Bớt làm bộ với ta! Huynh đệ cái gì mà huynh đệ, từ ngày hắn cướp đi ngôi vị Thái tử của ta, ta không còn xem hắn là huynh đệ nữa!”

Lạc Vân Hiên ngừng cười, hạ giọng nói “Đại hoàng huynh, chú ý lời nói!”

Lạc Dạ Thần khinh thường nói “Chúng ta lớn lên cùng nhau, ta còn không rõ chút tâm tư đó của đệ sao? Bề ngoài ra vẻ đạo mạo, nhưng tâm địa gian trá hơn ai hết. Đệ cũng giống như ta, đều không muốn Tam hoàng đệ làm Thái tử. Ta thật không thể hiểu, nếu đã không muốn Tam hoàng đệ làm Thái tử, sao còn nói giúp hắn?”

Lạc Vân Hiên không muốn tiếp tục dây dưa với Đại hoàng huynh ngu ngốc này, nhẹ nhàng nói “Đại hoàng huynh nói gì đệ không hiểu, đệ còn có việc, đi trước một bước, cáo từ.”

Nói xong, y lướt qua rời đi.

Lạc Dạ Thần chậc lưỡi sau lưng y “Ngụy quân tử!”

Y không hiểu ý định của Lạc Vân Hiên, nên dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp hỏi phụ tá.

 

Y là Đại hoàng tử, dưới trướng có rất nhiều người có năng lực, đương nhiên trong số đó cũng có không ít người đầu óc nhanh nhạy.

Phụ tá nghe y hỏi, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận.



“Nhị hoàng tử cố ý đào hố cho Thái tử.”

Lạc Dạ Thần bắt đầu hứng thú “Ồ?”

“Lần này phía Nam hạn hán rất nghiêm trọng, nhưng triều đình lại không có khả năng phân bổ kinh phí cứu trợ, nếu cứ bỏ mặc không quản, lòng dân sẽ dấy lên phẫn nộ. Bây giờ Thái tử nhận củ khoai nóng này, nếu không giải quyết vấn đề ổn thỏa, sau này không chỉ bị Hoàng đế trách phạt, còn gánh chịu tiếng xấu của dân chúng, nếu sơ ý còn có thể không giữ được ngôi vị Thái tử.”

Đôi mắt Lạc Dạ Thần sáng lên.

Y vỗ đùi, hưng phấn cười nói “Thì ra là vậy! Nhị đệ quả nhiên mưu trí nhất trong các huynh đệ chúng ta, cũng chỉ có đệ ấy mới có thể nghĩ ra chiêu xấu như vậy!”

Y bắt đầu mong chờ, chờ Thái tử bị chửi rủa phế truất vì không giải quyết được nạn hạn hán.

Nếu Tam đệ thật sự mất đi ngôi vị Thái tử, khi phụ hoàng lập lại ngôi vị, thế nào cũng phải ưu tiên trưởng tử.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Dạ Thần rạo rực.

Trong thư phòng cung Minh Quang.

Thái sư vuốt chòm râu bạc trắng, run giọng hỏi “Thái tử Điện hạ, hạn hán bốn quận phía Nam, người có cách giải quyết không?”

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.