Trong hậu cung này, đãi ngộ giữa người có con và người không có con khác biệt rất lớn.
Chưa nói đến việc sinh được hoàng tử, dù chỉ là công chúa, cũng tốt hơn phi tần không có con.
Ân sủng là thứ mà các phi tần tranh đoạt, còn con cái mới là chỗ dựa cho họ yên thân gởi phận.
Ninh phi năm nay đã ngoài ba mươi, so với những phi tần trẻ trung mới vào cung kia thì đã già nua tiều tụy, mấy năm nay Hoàng đế ít khi qua đêm trong cung của nàng.
Dù vậy cũng không ai dám xem thường nàng, đồ nàng dùng một nửa cũng không thiếu, cuộc sống trong cung của nàng rất dễ chịu, cả Hoàng hậu cũng nể mặt mấy phần.
Tất cả là do nàng đã sinh được Tứ hoàng tử.
Ninh phi nghe Hoàng hậu triệu kiến, nàng cũng không nghĩ nhiều, sau khi trang điểm một chút, rồi ngồi lên kiệu đến điện Tiêu Phòng.
Cung nữ cẩn thận dìu Ninh phi xuống kiệu.
Ninh phi nhìn cửa lớn điện Tiêu Phòng uy nghi trước mặt, chậc một tiếng, trong lòng hơi khinh thường, hơi ghen ghét.
Tần hoàng hậu làm chủ Lục cung này vô cùng vinh quang, ai cũng muốn nịnh bợ bà, song trong lòng ai cũng biết rõ, Tần hoàng hậu thực chất là gà mái không đẻ được trứng, nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc trẻ từng mang thai một lần, sau đó không mang thai thêm lần nào nữa.
Hoàng đế và Thái hậu cấm mọi người bàn tán chuyện này, nhưng mọi người không ngốc, có thể đoán được năm đó Tần hoàng hậu sảy thai hại đến thân thể, khiến bà không mang thai được nữa.
Ninh phi nhiều lần nghĩ Tần hoàng hậu chỉ chiếm chỗ chứ không làm được gì.
Rõ ràng không thể sinh con, lại cứ chiếm ngôi vị Hoàng hậu, đúng là không tự lượng sức mình!
Đại cung nữ Trân Châu trong tay cầm khăn lụa tiến lên hai bước, bên trong có một khối ngọc bội hình tròn.
Tần hoàng hậu hỏi “Đây là đồ trong cung của Ninh phi nhỉ?”
Ninh phi thấy ngọc bội, đồng tử hơi co lại.
Nàng vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, cố nặn ra nụ cười trên môi, khiến mình trông bình tĩnh tự nhiên hơn.
“Năm ngoái Thái hậu nương nương ban thưởng cho thần thiếp, gần đây dọn dẹp đồ đạc lại không thấy đâu, còn tưởng mình không cẩn thận đánh mất, thần thiếp định báo với phủ Nội Vụ để bọn họ tìm giúp, không ngờ lại ở chỗ của Hoàng hậu nương nương.”
Tần hoàng hậu lạnh lùng nói “Ngọc bội này tìm thấy trên t.h.i t.h.ể của một cung nữ tên Đàm Hoa.”
Ninh phi không chút nghĩ ngợi vội nói “Thần thiếp không biết người này.”
“Bổn cung không quan tâm ngươi biết Đàm Hoa hay không, bổn cung chỉ biết Đàm Hoa muốn hạ độc Thái tử, mà trên người Đàm Hoa lại có ngọc bội của ngươi.”
Sắc mặt Ninh phi tái nhợt “Thần thiếp chưa từng có ý nghĩ hạ độc Thái tử, thần thiếp trong sạch!”
“Trong sạch?” Tần hoàng hậu cười lạnh một tiếng “Trong hậu cung này không ai trong sạch cả.”
“Thần thiếp thật sự bị oan, mong Hoàng hậu nương nương minh xét!”
Ninh phi quỳ xuống dập đầu, sau lưng đã túa ra nhiều lớp hôi lạnh.
Tần hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng “Ngọc bội này là tang vật chứng minh ngươi mưu hại Thái tử, dù ngươi không chịu nhận tội, hôm nay bổn cung cũng không thể tha cho ngươi, người đâu, lôi Ninh phi ra ngoài phạt ba mươi trượng.”
Ninh phi hoảng sợ hét lên “Hoàng hậu nương nương tha mạng!”
Hai ma ma cường tráng đi vào, trái phải nắm lấy cánh tay Ninh phi, bịt miệng nàng lại, thô bạo lôi nàng ra ngoài.
Kế đó, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ninh phi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]