Thấy Tiểu Kỳ bày ra vẻ mặt không sợ trời không sợ đất, Lâm Đình lên tiếng:
" Rất tốt, dám làm dám chịu. "
Rồi anh nhìn về phía Bạch Lan nói:
" Em cũng nghe rồi đúng không? Chuyện này không phải anh làm. "
Cô thật sự không biết phải làm thế nào nữa, trách mắng con trai thì lại không nỡ.
" Sau này làm gì cũng phải bàn bạc với mẹ trước có biết không? "
Mặt Tiểu Kỳ xịu xuống từ lúc nãy đến bây giờ, nghe mẹ nói thế thì tươi tỉnh hơn hẳn.
" Vâng, con biết rồi. Con làm thế là sai nên mẹ buồn đúng không? Sau này con không làm mẹ buồn nữa. "
" Được rồi, chuyện đó không sao cả. "
Bạch Lan hướng về phía anh nói:
" Tôi có thể phiền Lâm tổng đưa Tiểu Kỳ về nhà không? Đã gần tối rồi. "
" Được thôi, chúng ta về. Cũng đến giờ tan ca rồi nhỉ? Anh không để ý lắm. "
" Tôi còn có việc cần làm. "
" Anh đưa em về mai làm tiếp cũng không sao. "
" Mẹ về với con có được không? "
Tiểu Kỳ nhìn cô với ánh mắt kì vọng thật sự không từ chối được.
" Được rồi, chúng ta về. "
Nhà cô gần công ty hơn nên Lâm Đình đưa cô về trước, sau đó mới đưa Tiểu Kỳ về nhà.
Về đến nhà, tắm rửa, ăn cơm xong Bạch Lan lại tiếp tục làm việc nhưng trong đầu cô cứ nghĩ đến việc lúc chiều.
Lại nghĩ đến chuyện đấy, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-ngo-cua-tong-tai-lanh-khoc/2097317/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.