" Vì em vẫn còn yêu anh đúng không? "
Câu nói ấy như đánh thẳng vào tim Bạch Lan bùm một cái như thể cô đã bị anh vạch trần tất cả.
Thế nhưng cô vẫn nói.
" Tôi không cho phép họ đến gần tôi vì tôi chẳng còn tin vào tình yêu với đàn ông nữa. Tình yêu là một thứ có thể đánh đổi bằng tiền bạc, như thế có còn là tình yêu không? "
Lâm Đình nghe thế hơi sững người, lại nói:
" Tin anh một lần này nữa thôi có được không? "
" Anh chẳng có gì khiến tôi có thể tin được, một chút cũng không! "
" Con của anh cũng là con của em. Vậy có thể tính không? "
" Mọi thứ của anh đều là tên của em, cũng có thể tính chứ? "
" Đến anh cũng là của em, vậy thì có gì không đáng tin chứ? "
Anh đã nói đến như thế rồi, cô cũng chẳng biết nên trả lời thế nào đành phải nói sang chuyện khác.
" Anh nói nhiều thế làm gì, không muốn cho người khác ngủ nữa đúng không? "
Cô đã thử cựa quậy để nới lỏng khoảng cách không ngờ anh từ đầu đến cuối cứ ôm ghì lấy cô, biết chẳng thể trốn thôi thì đành vậy.
" Anh không nói nữa, chúng ta đi ngủ. "
Nói rồi anh khẽ hôn lên trán cô, rồi lại tham lam hôn dọc theo mũi xuống đến môi.
Đôi môi anh áp lên đôi môi mềm mại của cô, cứ thế mà triền miên mãi đến khi cô chẳng thể thở nổi nữa mới miễn cưỡng buông ra.
Hơi thở anh ngày càng gấp, cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-ngo-cua-tong-tai-lanh-khoc/11105/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.