" Em tại sao lại khóc? Mau nói cho tôi biết. "
"..." Cô vẫn khóc.
" Em không nói tôi liền đến nhà em mặc dù em không thích tôi vẫn phải đến. "
"..." Cô vẫn không trả lời.
Thế rồi Lâm Đình ra xe đến thẳng nhà Bạch Lan.
Đến nhà cô, anh nhanh chóng chạy vào phòng. Thấy cô đang nằm trên giường nức nở như một đứa trẻ vậy.
Anh bước đến ôm lấy cô rồi nói:
" Em bị làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao? Hay em đau bụng rồi? "
Cô nghe thấy lời anh nói, không nói không rằng. Chui vào ngực anh nức nở không ngừng được.
" Em đừng khóc nữa có được? Tôi không chịu được đến mức muốn đánh người làm em thế này rồi. "
Cô bỗng không khóc nữa đẩy anh ra lạnh nhạt nói:
" Anh đến đây làm gì? Mau về đi tôi không muốn thấy anh. "
" Em làm sao vậy? Không phải mới vừa rồi còn khóc ướt cả áo của tôi rồi sao? " Lâm Đình khẽ cười.
" Mặc kệ tôi. "
" Hạ Nhất Linh đến đây làm phiền em sao? "
" Không phải. Anh hỏi nhiều thế làm gì? Về nhà đi. "
Anh bước đến ôm lấy cô rồi nói:
" Đừng dỗi nữa, có chuyện gì cứ nói với tôi là được mà. " Anh vuốt ve mái tóc dài của cô.
Cô không nói gì mở điện thoại rồi đưa đến trước mặt anh.
Anh xem xong cười khẽ rồi nói:
" Em vì ghen mà khóc đến mức này? " Lần này anh cười rộ lên.
" Anh hơi nhiều lời rồi đấy. "
" Cô ấy là người mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-ngo-cua-tong-tai-lanh-khoc/11083/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.