Cô tròn mắt nhìn người vừa nói ra câu nói này không ai khác ngoài cha cô rồi cảm thấy chưng hững xen lẫn ngượng ngùng vì sự thẳng toạc của cha mình.
Ông chủ tịch trầm ngâm một lúc rồi bật cười nói:
_Tôi thích sự thẳng thắn của ông!!!!!
Cô thở phào nhẹ nhõm vì ông đã không vì câu nói vừa rồi mà shock. Ông tiếp tục nói:
_Hai người muốn ta làm gì để trả mối ơn nghĩa này???
Cha cô xoa xoa hai bàn tay vào nhau chậc lưỡi thở dài:
_Thật ra chúng tôi rất ngại khi đến đây nhưng vì tình huống cấp bách quá chúng tôi không còn biết đi đâu cả. Mong ngài chủ tịch giúp đỡ.
Ông chủ tịch nhìn về phía hai cái vali của cha con họ rồi gật gù hiểu ý.
Nãy giờ cô cứ nhìn ông chủ tịch chăm chăm. Một phần vì cô ngạc nhiên trước sự thân thiện của ông. Trong suy nghĩ cô người giàu bao giờ cũng cau có, khó chịu nhưng ông lại mang cho cô một cảm giác hoàn toàn khác. Bất chợt bắt gặp ánh mắt của ông nhìn mình cô e thẹn đỏ mặt nhìn đi chỗ khác. Ông chủ tịch giơ tay ra bắt tay cô:
_Ta rất vui vì rất lâu rồi mới được gặp con con gái!!!!
Cô há hốc mồm ra ngạc nhiên lấp bấp hỏi:
_Ông...ông... cũng biết con????
Ông bật cười khanh khách:
_Ta vẫn nhớ hình ảnh con bé chạy khắp nơi tìm người cứu con trai ta.....nếu không có con giờ này chắc nó đã chết rồi!!!!
Cô tròn mắt nhìn ông, càng lúc cô càng không hiểu câu chuyện "Ân nghĩa" này. Thấy cô có vẻ bối rối ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di/208656/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.