Sau khi ăn xong hai người tản bộ dọc đoạn đường dài rồi thăm thú chợ đêm ồn ào náo nhiệt của Đà Lạt. Cái tiết trời se lạnh này thật khiến người ta phải rùng mình. Hàm răng cô tê buốt về lạnh. Hơi thở như muốn phà ra cái làn khói trắng như trong phim Hàn. Cô khẽ siết chặt tay anh hơn. Thấy cô cựa quậy anh hỏi:
_Sao vậy, muốn rút tay ra à??
_Ơ, đâu có!!
_Mà em có muốn rút tay anh cũng không buông đâu!! rồi anh mỉm cười.
Cô thì lại cảm thấy ấm áp dễ sợ. Bàn tay to lớn của anh siết chặt bàn tay cô như thể không bao giờ buông như lời anh vừa nói. Sau khi lượn vài vòng thì cả hai dường như đều "thấm" cái lạnh ở đây. Cô đề nghị quay về......
Nằm trên giường ai kia khẽ thì thầm hỏi thăm:
_Lạnh không???
Cô xuýt xoa:
_Hơi lạnh một chút!!!
Rồi cô kéo cô nép vào người anh hơn. Cô rúc vào người anh như con mèo con cần sưởi ấm. Anh choàng tay qua ôm trọn lấy cô.......cả hai chìm vào giấc ngủ nhưng khóe miệng vẫn nhếch thành nụ cười.
Sau những ngày vi vu ở Đà Lạt thì cô và anh cũng phải đáp chuyến bay về lại thành phố. Cái không khí nóng nực của thành phố khiến ai kia không còn cơ hội quan tâm và hỏi câu:"_Lạnh không??" với cô nữa. Trên đường đi taxi về nhà cô cứ ngả đầu vào vai anh. Còn anh thì nói cho cô nghe dự định trong tương lại:
_Anh sẽ kế nghiệp ba quản lý công ty!!
Câu nói của anh khiến cô cảm thấy vui vô cùng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di/1241833/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.