Đèn ngủ của khách sạn phụt tắt. Đang ngủ chợt cô cảm thấy mắt mình không bị chói bởi ánh đèn ngủ nữa nên giật mình thức giấc. Nhưng không gian trở nên im lắng tối đen như mực đến lạnh người khiến toàn thân cô run rẩy.
Cô vốn rất sợ bóng tối nhưng những lần bị cúp điện ba cô vội chạy đi tìm cô ngay vì ông biết cô đang rất sợ hãi. Thế nhưng lần này cô cũng không xác định được là mình đang ở đâu. Cô co ro người lại trên giường nép thật sát vào thành giường. Giọng như mếu:
_Ba ơi!!
Rồi cô lại mếu máo:
_Ba ơi!!!
Cô mò mẫn trong bóng đêm kím cái chăn trùm khắp chân miệng vẫn gọi khẽ:
_Ba ơi, con sợ quá, ba đâu rồi???
Đang say giấc chợt nghe tiếng ai kia đang thổn thức nên anh giật mình thức dậy. Không gian tối đen khiến anh khó có thể nhìn thấy cô. Anh vội vàng hươ tay trên nệm tìm cái điện thoại rồi bật màn hình sáng lên. Thấy cô đang mếu máo co ro người trên giường anh vội bước đến cạnh cô ôm cô vào lòng khẽ nói:
_Có anh đây, đừng sợ!!
Vừa bất ngờ vì sự có mặt của ai kia vừa bị bóng đêm khiến cho sợ hãi khiến cô gần như bấu víu lấy anh. Thấy cô đang run rẩy nên anh càng khiến chặt cô vào lòng. Miệng thì thầm:
_Không sao đâu!!
Có ai ngờ cái bản tính ương ngạnh khó ưa và cứng cỏi như cô lại đi sợ bóng tối chứ. Anh cũng hơi bị bất ngờ vì điều này. Lúc này cô dường như lặng thinh cố căng mắt ra quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di/1241809/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.