Cô đứng đợi anh thanh toán hóa đơn trước cửa quán. Lâu lâu mưa lại tạt ngang qua gió lùa mạnh khiến cô run người. Không hiểu sao cô lại rất thích trời mưa. Nó mang một nỗi buồn nhưng nước mưa lại có thể giải tỏa nỗi buồn đó. Anh Tiến bước ra đề nghị chở cô về thì cô lắc đầu từ chối:
_Hôm nay phiền anh quá rồi nhưng bây giờ em muốn tự về!!
Anh lo ngại:
_Nhưng trời đang mưa to lắm!!!
Cô cười xòa:
_Em đi xe buýt mà đâu có ướt như đi xe máy đâu.
Thấy cô cũng có lý nên anh đành miễn cưỡng gật đầu mà cho dù có cố chở bắt cô leo lên xe thì anh cũng không có áo mưa mà cho cô bận. Không khéo cô bị cảm thì hóa ra anh lại là người gây ra sao.
Anh đứng đợi cho tới khi cô bắt được xe buýt thì mới chịu rồ ga chạy đi. Được một đoạn không biết anh nghĩ thế nào mà tấp vào lề và gọi cho một ai đó. Đầu dây bên kia bực bội trả lời:
_Có chuyện gì vậy??
_Cậu đang ở nhà à??
_Ừ!!!
_Thế thì ra trạm xe buýt mà đón vợ cậu về kìa!!!
Rồi anh cúp máy. Lòng chợt nhói đau rồi rồ ga phóng đi trong mưa.
Có kẻ nào đó vừa nhận được điện thoại của bạn mình thì liền phóng thẳng xuống gara lấy xe và chạy thật lẹ tới chỗ thằng bạn vừa chỉ nhưng khi còn cách một đoạn nữa thì tới trạm xe buýt vừa đủ thấy một bóng người nhỏ nhắn đang đứng đưa tay hứng nước mưa anh vội thắng xe lại:
_Mình tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di/1241801/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.