Chương trước
Chương sau
Trong lúc nhất thời Tạ Đình không biết phản ứng làm sao, hai tay nhấc lên lại thả xuống, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lại trở nên lúng túng như thế này, cuối cùng hắn thả lòng người mặc nàng tùy ý khóc trong ngực hắn, không an ủi cũng không đẩy ra, hiện tại tâm tình hằn rất phức tạp, thâm tâm bài xích nữ nhân nhưng cơ thể lại không bài xích nàng. Không biết qua bao lâu, có thể cảm thấy đã khóc đủ rồi
Dương Khánh Vân mới từ từ ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Khóc xong?” Tạ Đình nhìn đôi mắt đỏ ửng của Dương Khánh Vân nhàn nhạt nói.
“Ta xin lỗi, ta không kìm nén được cảm xúc. Dương Khánh Vân vừa khóc xong nên giọng nói có chút khàn khàn, nàng không phải là người yếu đuối dễ khóc nhưng đứng trước hắn nàng lại không khống chế được bản thân, tự nhủ chỉ ôm hắn một cái thôi không ngờ lại khóc trong lòng hắn thế này, thế nhưng nàng cũng không ngại ngùng, đây chính là cảm xúc thật của nàng, nàng không cần phải che giấu hẳn.
“Nếu đã khóc xong thì rời khỏi người bổn vương.” Tạ Đình lại nhàn nhạt nói, nãy giờ hắn đã rất nỗ lực kìm nén bản thân. Dương Khánh Vân cũng biết nàng ôm như vậy là đủ rồi nên cũng dần dần rời khỏi người hàn.
Sức nặng trên người biến mất Tạ Đình mới có thể hít thở thông suốt một chút, nữ nhân này không biết đã có chuyện gì nhưng hãn lại không mở miệng hỏi.
Lúc này Đường Huy đột nhiên lên tiếng: “Nữ nhân vô sĩ, người lại dám ôm ấp sư huynh của ta.
“Hãn là phu quân của ta ta sao lại không thể ôm ấp hàn Dương Khánh Vân khóc xong lại quay trở lại bộ dạng thanh lãnh.
“Ngươi, sư huynh mới không thừa nhận người là thế tử của huynh ấy, người đừng tưởng bở. Đường Huy khinh thường nói.
“Ta và hắn đã chân chính là phu thê rồi, cần phải thừa nhận sao?” Dương Khánh Vân hơi liếc mắt một cái,
Đường Huy tức giận muốn phản bác lại thì một giọng nói trầm thấp vang lên: “Đường Huy, người đi trước đi.
“Sư huynh, người đuổi ta sao?” Đường Huy có chút ủy khuất hần mới đến mà thôi sư huynh đã đuổi hàn đi rồi sao. Tạ Đình lại không quan tâm bộ dạng giả yếu đuối này của hãn, thanh âm có chút lạnh nhạt, nói: “Đi đi, đừng để bắn vương nói lần nữa.
Đường Huy trừng mắt với Dương Khánh Vân một cái mới nguyện ý rời đi.
Vào trong phòng Dương Khánh Vân cứ luôn nhìn chăm chăm vào Tạ Đình, trong ánh mắt có chút thương xót.

Khuôn mặt của Tạ Đình trầm xuống lạnh gọng nói: “Đừng nhìn bổn vương bằng ánh mắt này.
Dương Khánh Vân giật mình lại nói: “Vương gia, lúc nãy ta có gặp quý phi, bà ấy đã nói cho ta nghe chuyện của chàng, vương gia, chàng rất yêu nữ nhân đó sao, lúc nàng ta phản bội chàng rất đau khổ đi.”
Nàng không muốn nhắc lại chuyện cũ khiến hắn thêm đau lòng nhưng nàng lại không nhịn được muốn biết cảm xúc của hằn lúc đó thế nào.
Tạ Đình bị nàng hỏi những chuyện này tâm tình có chút phập phồng, quanh người âm u đáng sợ, đôi mắt thoáng chút đau đớn cùng thù hận, sau đó lại trở nên sắc bén khó lường.
Nhìn bộ dạng này của hắn Dương Khánh Vân không sợ ngược lại là đau lòng, hắn phải yêu nàng kia thế nào mới hận nàng ta như vậy?
Nàng không nhịn được đi đến bên cạnh hằn nhẹ nhàng năm lấy bàn tay của hắn nói: “Vương gia, chẳng còn có ta, dù cả thể giới có phản bội chàng thì vẫn còn có ta, ta sẽ không phản bội chàng.
Tạ Đình nhìn bàn tay mình được bao bọc bởi đôi bàn tay nhỏ bé kia cùng ánh mắt ôn nhu của nàng hắn dần dần thoát khỏi bị thương, trái tim cũng theo đó dao động, nhưng rất nhanh lại bị hắn đè nén.
Hắn mạnh mẽ rút tay ra nói: “Hừ, bổn vương làm sao biết ngươi không phản bội bổn vương”
Dương Khánh Vân thở dài, lòng đề phòng của nam nhân thật cao, nàng cũng không thể ép hắn phải tin tưởng nàng ngay lập tức, cái gì cũng phải từ từ.
“Được rồi, ta biết chàng còn nghi ngờ ta nhưng không sao thời gian còn nhiều, ta sẽ cho chàng thấy lòng ta đen hay trắng, dẫu có móc hết tim gan phèo phổi, ta cũng sẽ khiến chàng tin tưởng ta, chờ xem.” Dương Khánh Vân nháy mắt với hắn một cái rồi đi ra ngoài, nàng cũng phải chấn chỉnh lại cảm xúc.
Gần đây trong cung xảy ra không ít sự kiện lại chủ yếu liên quan đến Hoàng Quý Phi, nào là hoàng quý phi đánh Dương Quý Tần, rồi thì hoàng quý phi đẩy Thục Phi xuống hồ, cả hậu cung loạn lên một hồi.
Tất cả các phi tần đều chạy đến Thánh Tâm Điện tố cáo hoàng quý phi khiến Thánh Vũ Đế nhức hết cả đầu, lại nói ở phía nam xảy ra hạn hán ông còn chưa giải quyết xong lại phải giải quyết vấn đề này.
“Hoàng thượng, người phải trừng trị quý phi, nàng ta vô cớ đánh thần thiếp “Còn thần thiếp bị nàng ta đẩy xuống hồ xém chút mất mạng rồi.”

“Cả thần thiếp nữa, hôm đó thần thiếp đến thỉnh an quý phi…
“Đủ rồi, các ngươi im lặng hết cho trẫm, chờ quý phi đến rồi nói.” Thánh Vũ Để day trán nói.
Đúng lúc này thái giám cũng hồ lên: “Quý phi nương nương đến.
Hoàng quý phi nhìn lướt qua đám phi tử lại đi đến trước mặt hoàng đế thỉnh an, “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”
“Đứng lên đi, quý phi, trầm hỏi nàng, quý tần nói nàng đánh nàng ấy, Thục Phi tố cáo nàng đẩy nàng ấy xuống hồ, có chuyện này sao?” Thánh Vũ Đế nhìn hoàng quý phi hỏi, trong lòng thì không tin quý phi làm ra những chuyện này. Hoàng quý phi lại điềm đạm nói: “Vâng, hoàng thượng, đúng là thần thiếp đã làm “Cái gì, quý phi, nàng làm sao lại… Thánh Vũ Đế có chút ngỡ ngàng, không dám tin vào tai mình, mà mấy phi tần kia cũng kinh ngạc nhìn nhau, các nàng nghĩ quý phi sẽ chối tội, không ngờ nàng ta lại nhanh như vậy nhận tội.
“Hoàng thượng, đúng là thần thiếp làm nhưng cái gì cũng có lý do của nó, nếu Quý Tần và Thục Phi không phạm lỗi thần thiếp cũng không vô duyên vô cớ ra tay
Nói rồi bà nhìn hai người một cái lại nói: “Đầu tiên là Quý Tần, nàng ta dám mạo phạm đến hoàng hậu quá cố thần thiếp tát nàng ta hai cái vậy là còn nhẹ, tiếp đến là Thục Phi, lúc đó nàng ta với thần thiếp gặp nhau ở hồ sen, nàng ta cũng nói vài câu kinh nhục Đình Nhi, người cũng biết thần thiếp xem Đình Nhi như nhi tử sao có thể để hắn bị người ta nói xấu, cuối cùng chúng ta xảy ra chút va chạm không may thần thiếp đẩy nàng ta xuống hồ.
“Hoàng thượng, mọi chuyện là như vậy, mong người mình giám.
Quý Phi nói xong lại lạnh mắt nhìn đám người, gần đây bọn họ luôn lấy tỷ tỷ và Đình Nhi ra công kích nàng, trước mặt nàng luôn nhắc đến chuyện của tỷ tỷ, viện cớ nhắc đến ngày giỗ của tỷ tỷ để nhắc chuyện cũ còn liên hệ đến Đình Nhi, ban đầu nàng nhịn nhưng càng về sau thấy nàng không nói gì đảm phi tử lại làm tới, bàn tán rôm rả khắp hậu cung, nàng cũng biết chuyện này là hoàng hậu bày mưu nên coi như không nghe thấy, nhưng các nàng dám nói trước mặt nàng thì không thể bỏ qua.
Thánh Vũ Đế sắc mặt cũng trở nên âm trầm, trầm giọng nói: “Là vậy sao? Các ngươi ở trong cung không an phận còn muốn gây xáo động, có phải muốn trầm tước bỏ hết phi vị không?” Thánh Vũ Đến nói một câu xanh rờn khiến đảm phi tử xanh mặt, quý tần lại nói: “Hoàng thượng, chúng thần thiếp cũng không phải cố ý mạo phạm cổ hoàng hậu và Khánh Vương, chúng thần chỉ là, chỉ là.
“Chỉ là cái gì?”
“Thần thiếp không dám nói.” Quý Tần sợ sệt cúi mặt.
“Trầm bảo người nói thì mau nói, ngập ngừng cái gì?” Thánh
Vũ Đế có chút mất kiên nhẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.