Mà sự thật khéo khi cũng là như vậy, nguyên thân kế từ khi nướng mất không còn ai ngó ngàng đến năng nữa nàng mới trở nên ngây thơ dại khờ mặc người ức hiếp như vậy, lại nói phụ đạo gì đó sợ là nàng cũng không biết.
Dương Khánh Vân rơi vào trầm tư Tạ Đình lại tưởng nàng đang thương, hắn cũng điều tra qua hoàn cảnh của nàng, đúng là từ khi di nương của nàng qua đời, Dương thượng thư cũng không ngó ngàng gì đến nàng, trong lòng không hiểu sao có chút không đánh lòng nhưng rất nhanh lại bị tiếng heo làm cho tỉnh táo.
“ắc, éc, éc.” Ba con heo quấn quýt cùng một nam nhân, trong không trung cũng không chỉ có tiếng kêu của heo mà còn tiếng thở hồng hộc của nam nhân, “Ui da, mỹ nhân, cái miệng nhỏ của người thật quá tuyệt vời, đến, đến, nữa nào, nữa nào.” Triệu Bình sung sướng la lên.
Dương Khánh Vân chặc lưỡi ngâm cứu, cái tên này đúng là đói bụng ăn quàng, làm cùng heo mới thích hợp với hắn.
Trịnh Lâm tuy là nam nhân nhưng nhìn cảnh tượng có một không hai này cũng không thể chịu được, ôm kiếm nôn mửa.
“Vương gia, định lực của hắn quá kém, cần huấn luyện lại.” Dương Khánh Vân nhìn Trinh Lâm lắc đầu nói.
Tạ Đình lại âm u nhìn nàng, nữ nhân này vậy mà nàng cũng xem được sao?
Trịnh Lâm nghe thấy lời nàng sau khi nôn khan xong không nhịn được hỏi: “Vương phi, người không cảm thấy ghê tờm sao?”
“Có chứ, tởm chết ta, có điều định lực của ta tốt không đến nổi nôn mửa.” Dương Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-vuong-gia-tan-tat/1715050/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.