“Hiền nhiên, mọi người trong vương phù ai cũng muốn tránh xa bồn vương, người lại muốn ở gần bón vương lại còn chăm sóc, người nghĩ bồn vương sẽ tin?” Tạ Đình nghe hai chữ hiển nhiên mà lạnh lùng cười, trên đời này có cái gì là hiển nhiên, hắn làm sao tin lời nữ nhân này nói.
“Ta không cần vương gia phải tin ta, dù sao chuyện này cũng là ta muốn làm “
“Là ai sai người tiếp cận bổn vương, hoàng hậu sao?”
Tạ Đình vẫn chưa buông tha, hắn lại nheo mắt hỏi.
“Ta đã bảo là tự nguyện không ai có thể ép ta làm điều ta không muốn, vương gia, thay vì nghi ngờ người có thể mở lòng cảm nhận không, từ đầu đến cuối ta có hại vương gia sao, có khinh thường người sao, hay có một câu nói nào nhục mạ người, ta chỉ luôn muốn tốt cho người.” Nam nhân này không biết suy nghĩ cái gì, trong lòng hận chỉ tồn tại hai chữ nghĩ ngờ thôi sao?
Nói ra thì cũng phải hắn dù gì cũng xuất thân là vương công quý tộc, bản thân lại tàn phế, xung quanh toàn người có lòng độc hại không nghi ngờ mới lạ, nàng cũng có thể thông cảm.
“Người làm vậy là muốn bổn vương tin tưởng, lấy được lòng tin của bồn vương rồi người sẽ một kiếm dâm sau lưng bổn vương.”
Dương Khánh Vân nghe vậy giật mình lại bỏ tay xuống bàn nghiêm túc nói: “Làm ơn, vương gia, người không tin ta cũng đành đừng suy diễn như vậy có được không, nếu muốn đâm ta đâm trước mặt đâm sau lưng làm gì.”
“Người miệng lưỡi thật lợi hại”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-vuong-gia-tan-tat/1715036/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.