Suy nghĩ một chút Dương Khánh Vân lại nói: “Thải bỏ đi, hàn bị bổn vương phi đánh như vậy rồi sợ là máy ngày cũng chưa thể xuống giường, người, nếu không muốn bị hắn ép buộc thì bớt đi lung tung lại, nếu không sau này xảy ra chuyện gì cũng đừng trách bổn vương phi không nhắc nhờ người.”
“Nô, nô tỳ đã biết.”
Nói xong nàng cũng không quan tâm đến nàng ta nữa mà đi ra khỏi viện, nàng đang vội không muốn nói nhiều với nàng ta, nhìn bộ dạng nàng ta sợ là không nghe lọt một câu, nói nhiều tổn nước bọt. Đợi Dương Khánh Vân khuất bỏng, hai tay Thanh Lam nằm chặt lại đi ra khỏi viện sau đó rời khỏi vương phủ, nàng ta muốn đến chính là phủ thượng thu.
Liễu phu nhân thấy Thanh Lam đến bà ta cũng chỉ hỏi han máy câu rồi chỉ vào nam nhân nói: “Nàng là Huỳnh Thanh, đạo cô bổn phu nhân mới về, rất giỏi về trừ tà, lát nữa người đi thì mang theo nàng
“Vâng, phu nhân.” Nếu là lúc trước Thanh Lam sẽ sơ hãi nhưng lúc này nàng muốn Dương Khánh Vân phải chết, cho nên nàng mới đồng ý với Liễu phu nhân.
“Ừm, nàng ta còn có gì khác thường hay không?” tĩnh gì, chỉ là hôm qua nàng ta lại dặm ném lệnh bài “Nàng ta chỉ ngày ngày ở trong viện không có động của hoàng hậu “Ó, gan của nha đầu này không nhỏ đâu, người tận mắt nhìn thấy đó là lệnh bài sao?” Liễu phu nhân hơi híp mắt hỏi.
“Nó tỷ không phân biệt được có phải lệnh bài của hoàng hậu hay không nhưng chính miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-vuong-gia-tan-tat/1715033/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.