Năm thanh kiếm đồng loạt chia về phía nàng, Dương Khánh Văn nghiêng mình tránh né, nàng không có vũ khí, không thể tay không chặn kiếm được người có đại quen dùng kiếm nhưng nàng là người hiện đại nha, tuy rằng cha có dạy qua cho nàng đấu kiếm nhưng nàng chỉ học tránh né, lúc đó nàng nghĩ ở hiện đại cùng lắm là dùng gậy đánh nhau thôi, kiểm chỉ dùng trong thi đấu nên nàng cũng không thích cảm kiếm học.
Dương Khánh Vân tránh né vừa nhanh vừa lình hoạt có điều nàng không đánh lại sẽ mất sức, mà tên này thân thủ cũng không tệ không giống đảm hạ nhân trong phủ nàng chỉ cần ra tay một chút là xong, còn bạn người này dù chỉ có năm tên nhưng Dương
Khánh Vân vẫn còn tránh né một cách chất vật.
Lúc này bên trong lại phát ra tiếng động, nàng giật hỏi: “Vương gia, người không có việc gì chứ?”
Nam nhân bên trong im lặng không trả lời Dương
Khánh Vân sợ bên trong còn có thích khách liên gia, vương gia, người có sao không, không sao thì tránh nẻ một đường kiếm đang đâm vào cô nàng sau đó đạp cửa xông vào, còn không ngừng gọi: “Vương mau lên tiếng trà lời ta.”
Trong đây tối om Dương Khánh Vân không nhìn thấy gì, còn may có ánh trăng rọi vào nàng còn thấy lờ mở một bóng dáng, mà lúc này nàng thấy năm thanh kiếm lóe sáng dường như hưởng bóng dáng kia đâm tói.
Dương Khánh Vân trong lòng hoảng sợ kêu lên: “Vương gia, cẩn thận”
Nàng không suy nghĩ nhiều chạy ra ý đồ che chắn trước bóng dáng kia nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-vuong-gia-tan-tat/1715030/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.