Dương Khánh Vẫn thấy hắn từ từ hạ dạo nàng lại đi ra phía sau hắn giúp hắn buộc tóc lại, nàng cởi mảnh lụa trắng buộc sau tóc mình lại buộc cho hắn, nam nhân này để một đầu tóc rối bời thật có chút tán loan. Tạ Đình cảm nhận được bản tay cào cào tóc mình vẫn chưa lên tiếng cản lại, hắn có thể cảm nhận được bàn tay của nàng vừa vừa thon dài vừa mềm mại, sở vào tóc hắn rất thoải mái, thế nên hắn mới để yên cho nàng muốn làm gì thì làm, gặp phải người khác hắn đã chặt tay nàng lâu rồi. “Vương gia, xong rồi.” Dương Khánh Vân không biết nam tử ở đây buộc tóc thế nào nàng cũng chỉ buộc nửa đầu cho hắn. Tạ Đình không đáp lại, hắn không quen có người làm phiên mình nhất là nữ nhân, vậy mà nữ nhân này lại dám đến làm phiền hắn đã vậy còn không sợ chết Hàn lại lần nữa phải lệ cho nữ nhân này gần mình, chết tiệt, Trong lòng Tạ Đình liên tục tức giận bản thân, tại sao hắn lại không thể ra tay với nàng? Dương Khánh Vân lại vòng ra trước mặt nàng, Tạ Đình nhìn thấy máu ở cổ nàng cứ chảy mãi không ngừng vậy mà nữ nhân này lại không chút để ý lại đi buộc tóc cho hắn. Tạ Đình cảm thấy có chút nhức mắt lại nhắm hai mắt lại không nhìn nữa, hắn cũng không có lòng đi thương xót nữ nhân này. Dương Khánh Vân thấy hắn không quan tâm đến mình cũng chỉ im lặng đứng bên cạnh hắn, lúc này năng mới có thời gian móc khăn ra lau vết máu trên cổ, có điều càng lau càng chảy nhiều thì phải, cứ thế này khéo khi nàng mất máu mà chết, Dương Khánh Vận cảm thấy tầm mắt có chút mờ hồ, nặng loạng choạng rồi nghiêng người qua bên phải ngã vào long nam nhân nào đó. “Nữ nhân, người muốn chết.” Hắn vừa mở mắt ra đã thấy nàng nhắm hai mắt máu trên cổ vương đầy vật áo. “Người đâu, ra đây” Tạ Đình nhìn nữ nhân trong lòng dau dau. Rừng trúc khẽ lay động sau đó có một bóng dáng màu đen xuất hiện trước mặt hắn, “Chủ tử có gì phân phó?” “Đẩy xe vào cho bổn vương.” Tạ Đình ôm nữ nhân trong lòng thoảng cải biến mất khỏi xe lăn. Bên kia quản gia sau khi chạy ra khỏi viên của Dương Khánh Văn liền chạy một mạch về Trúc Tịnh Viên, lại tức giản dập hết cái này đến cái kia. “Nữ nhân chết tiệt, bổn gia vậy mà lại bị người dọa, chờ đấy, bổn gia nhất định khiến người sống không bằng chết.” Triệu Bình dường như nghiến răng nghiến lời nói. “Người đầu.” “Có nô tài.” Một tên hạ nhân nhanh chóng từ bên ngoài chạy vào. “Có tin hoàng hậu gửi đến không?” Triệu Bình nhìn hắn hỏi.
“Bắm, bầm quản gia, không có. “Cái gì tại sao lại không có.” Hắn rõ ràng đã gửi thư mấy ngày nay rồi Hoàng Hậu vì sao còn chưa có phản hồi giá “Nô tài cũng không biết.” Hắn chỉ là một nô tài nhỏ bé nghe theo chủ làm việc hàn làm sao biết thư của Hoàng Hậu vì sao còn chưa đến. “Hừm, bồn gia viết một bức thư người lớn mang vào cung cho bồn gia.” “Vâng, quản gia.” Triệu Bình nói xong liền ra thư án viết viết cả máy tờ giấy nội dung không ngoài việc tố cáo Dương Khánh Vân đồng thời cũng nhờ Hoàng Hậu ra mặt xử lý. Lúc nhận được bức thư này từ hắn Hoàng Hậu Triệu Phi Yến lại chỉ thờ ở cười lạnh, “Triệu Bình này thành sự không có bại sự có thừa, bồn cung để hắn làm quản gia Khánh Vương Phủ là kêu hắn quan sát tạ Đình, vậy mà hắn lại chỉ biết ăn chơi trác tác gặp chuyện lại chạy đến tìm bổn cung, bồn cung cần bán để làm gì” “Hoàng Hậu nương nương, chúng ta có cần đổi người hay không?” Thu ma ma, người thân cận bên cạnh Hoàng Hậu lên tiếng. “Đổi, trước mắt cứ để hắn ở lại Khánh Vương Phủ, bổn cung tìm người thích hợp sẽ thể hắn.” Hoàng Hậu nhàn nhạt nói, nếu đã vô dụng thì cũng không cần giữ lại. “Vâng nương nương, còn, còn Khánh Vương Phi thì sao a?” Thu ma ma lại hỏi. “Nàng ta sao, không phải chỉ là thứ nữ phủ thượng thư thôi sao?” Hoàng Hậu nghiền ngẫm nói. “Vâng, nô tỷ còn nghe nói nàng ta chỉ là một tiểu thư yếu đuối như nhược” “Chỉ là một tiểu thư yếu đuối nhu nhược lại có thể khiến khánh Vương Phủ gà bay chó sủa sao, thật thủ vị, bồn cung cũng muốn xem nàng có tài cán gì, trước mắt cứ đề người quan sát nắng ta, đồng thời cũng phải giám sát Tạ Đình, mọi hành động của hắn bồn cung phải nằm trong tay” “Vâng, nương nương, có điều hắn đã là một phế nhân rồi nương nương cần gì phải bận tâm hắn.” “Dù là phế nhân bồn cung cũng không an tâm, nói thể nào hắn cũng từng chịu thánh sủng hơn nữa người nghĩ hắn phế rồi sẽ an phận sao?” Hoàng Hậu trước nay là người cẩn thận nên dù là một phế nhân nàng cũng không tha. “Nô tỷ cảm thấy phế nhân còn có thể gây sóng gió gì, hơn nữa theo tình báo gửi về nói Khánh Vương dạo gần đây có chút điên cuồng, hắn không chịu được hạ nhân nói mình là phê nhân liền đem đi cắt lười hết “Có chuyện này sao?” Hoàng Hậu nghi hoặc hỏi “Là vậy thưa nương nương.” “Ó, hắn điện tốt lắm, tìm người tung tin ra ngoài, phế nhân Khánh Vương trở thành kẻ điên lạm sát người vô tội, tốt nhất là người của Khánh Vương Phù “Vâng, nương nương, nô tỷ sẽ giao phó Kim Nhi.”
Kim Nhi là người Thu ma ma cài vào Khánh Vương Phủ, nên mọi thông tin lớn nhỏ trong Khánh Vương Phủ nàng ta đều quan sát cẩn thận, bà ta cũng rất tin tưởng vào nàng ta Ngoài nàng ta ra cũng có hai ba người nữa, nhưng những người đó chỉ phụ trách tầm độc vào thức ăn y phục. Hoàng Hậu vẫn luôn không bỏ qua cho Khánh Vương, có điều khánh Vương kể từ khi tàn phế lại không đụng đến đó ăn, y phục của vương phủ, lại chỉ nhốt mình trong phòng không ra ngoài, rất ít người có thể tiếp cận được hắn. Lại nói hắn tuy phế chân nhưng võ công còn đó Hoàng Hậu đã năm lần bảy lượt cử người đi hành thích đều thất bại, cho nên Hoàng Hậu không thể không loại trừ Tạ Đình. Dương Khánh Vân tỉnh lại thì thấy mình trong một căn phòng lạ, nàng muốn tình dậy lại nghe thấy giọng nói vang lên: “Tỉnh ?” “Vương gia.” Nàng có chút bất ngờ lại lặng mảng nhớ ra cái gì đó, nàng hình như ngất xỉu thì phải, sau đó thì sao, ai đưa nàng vào đây? Dương Khánh Vân sẽ không cho rằng nam nhân này đưa nàng vào. “Tỉnh rồi thì rời khỏi đây.” Tạ Đình lạnh lùng nói. Nàng vừa tỉnh hắn đã đuổi nàng rồi sao, nam nhân. này đủ vô tình. “Vương gia, cũng sắp đến giờ dùng bữa rồi người không thể để ta cùng ăn cơm sao?” Dương Khánh Vẫn ngồi dậy nhìn nam nhân ngồi trên xe lăn như có như không nói. “Không thể.” Tạ Đình thẳng thắn cự tuyệt. “Vương gia, thiếp thân dù gì cũng là vương phi của ngươi, ăn một bữa cơm với người lẽ nào người còn bài xích? Hơn nữa chúng ta cũng từng ăn cơm cùng nhau rồi ăn cơm một lần nữa cũng không xả gì đi.” “Hừ, bổn vương không muốn ăn cơm cùng nữ nhân.” “Nhưng ta lại muốn ăn cơm cùng vương gia nhà không cần nói nữa ta phân phía người chuẩn bị ” Dương Khánh Vân nhanh nhẹn đi xuống giường không để Tạ Đình nói thêm một câu, nam nhân này mở miệng đóng miệng đều là không thích gần nữ nhân. Sở dĩ Dương Khánh Vân muốn ở lại ăn cơm cùng hắn là vì không muốn để hắn ăn cơm một mình, nàng cũng không biết hắn trước đây thế nào nhưng không có người cùng ăn cơm quả là vô vị. Nàng từng chứng kiến nhiều bệnh nhân ăn cơm không có người thân bên cạnh chỉ có thể một minh lủi thủi ăn cơm nàng cảm thấy vô cùng xót xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]