Ta Đình vô cùng tức giận nhìn nàng, thật muốn bóp chết nàng ngay tức khác, Dương Khánh Vân lại mắc kệ ánh mắt giết người của hắn, lại cần thận lau sạch mổ hội cho hắn từ trán xuống cổ.
“Vương gia, người còn tức giận mặt sung huyết lên cả rồi.” Dương Khánh Vân cố tình trêu hắn, Tạ Đình không thể làm gì nàng hẳn quyết định nhắm mắt không nhìn nữ nhân này nữa. Dương Khánh Vân lại nhìn nam nhân đang quỳ trên mặt đất nói: “Người còn không mau đi kêu người nấu cháo, phải rồi, tiện thể sắc thuốc giảm đau cho hắn.
“Thuốc, thuốc giảm đau, vương phi, thuộc hạ không biết.” Trịnh Lâm lở ngớ nói, nếu có thuốc giảm đau hắn đã đưa cho vương gia uống lâu rồi đâu phải để vương gia chịu khổ.
“Bình thường hàn đầu các người không cho hắn uống thuốc sao?” Dương Khánh Vân kinh ngạc hỏi, nhìn bộ dạng này của hắn chắc chắn thường xuyên bị đau nhức.
“Không, không có.” Bình thường vương gia bị đầu cũng chỉ là cố chịu không hề uống thuốc, bởi vì ba năm nay vương gia uống thuốc nhiều rồi cũng không có tiến triển gì.
Dương Khánh Vân nhíu mày một cái rồi đứng dậy đi đến thư án viết viết mấy dòng nói: “Người theo tờ giấy này bốc thuốc rồi sắc cho hắn.”
“Vương phi, đây là?” Trịnh Lâm nghi hoặc hỏi.
“Chính là thuốc giảm đau, mau đi đi.” Dương Khánh Vẫn không khỏi thúc giục, thuốc trị độc nàng không biết nhưng giảm đau thì nàng rất rành. Trình Lâm cầm tờ giấy khẽ liếc người trong góc một cái mới đi ra ngoài.
Trốn ở một góc Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-vuong-gia-tan-tat/165556/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.