Chương trước
Chương sau
Khánh Vương cười thể ngày hôm sau đáng lẽ ra phải vào cung trình diện hoàng đế nhưng hắn lại không có đồng tĩnh gì, dường như là không muốn vào, nhưng mà lại có thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế đến tận phủ thông tri, hoàng thượng muốn uống trà của con dâu.
Khánh Vương nghe Chu công công bầm bảo những lời nói của phụ hoàng cũng chưa đề vào tai, lại nhà ra bốn chữ: “Bốn vương không đi được.”
“Vương gia, chúng ta có thể khiêng người đi.”
Chu công công vừa nói ra những lời này mới biết mình lỡ miệng, không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường, mặc dù hiện tại đang là mùa hè.
“Người chế bổn vương tàn phế?” Thanh âm rét lạnh vang lên, Chu công công thảm kêu không xong, hắn không cố ý chỉ là lờ lời mà thôi đúng là miệng nhanh hơn não, hắn lập tức quỳ xuống nói: “Nô tài không có ý đó, nói tài lở miệng, nô tài sẽ tự phát”
Nói xong hắn cũng tự tát mình mấy cái, từ ngày
Khánh Vương bị tàn phế tính tình trở nên nóng lạnh dị thường, ai cũng không dám đụng, hắn hôm nay đúng là chưa súc miệng kỹ đã nói bẫy.
“Cút.” Một âm thanh kéo dài vang lên.
Chu công công thật sự muốn cút nhưng hắn vẫn còn chưa mang được Khánh Vương vào cung, như vậy không tránh được hoàng thượng trách phạt.
Hắn thật là chông gai, một bên là hoàng thượng một bên là Khánh Vương, ai cũng không thể đắc tội, hắn lấy can đảm nói: “Vương gia, hoàng thượng đang mong người và vương phi, ngài, ngài
Hắn im hằn không nói được câu gì bởi vì hắn nhìn thấy Khánh Vương đang nở nụ cười, nụ cười này thật sự rợn người.
“Còn không cút, cắt lưỡi.” Tạ Đình vừa dứt lời tùy tùng bên cạnh hắn đồng thời cũng rút đao nhỏ ra.
Chu công công thấy vậy sợ tái mặt nào dám ở lại nữa, bị hoàng thượng trách phạt vẫn hơn là bị cắt lưỡi, hoàng thượng cùng lắm đánh hắn mấy hèo rồi phạt bổng lộc thôi.
Tạ Đình thu lại nụ cười lại nói: “Lâm, người cũng thấy bổn vương cần người khiêng sao?”
“Vương gia có thể tự đẩy xe lăn. Trịnh Lâm không phải là người ăn nói khéo léo hắn nghĩ sao nói vậy.
“Người ngườc lại là người thành thật” Tạ Đình không biết là khen hay mỉa mai nhưng Trịnh Lâm cũng không gợn sóng.
Ở Trúc Mai Viện, Dương Khánh Vân còn chưa tỉnh dậy, Thu Hoài và Thanh Lam đùn đẩy nhau không ai đi vào.
“Người vào đi, người là nha hoàn thân cận của nàng ta, gọi nàng ta là thích hợp nhất.” Thanh Lam đẩy Thu Hoài vào trong, còn hung tợn nói: “Nhanh lên. Thu Hoài bị đẩy vào lại đụng phải cái bàn, tạo ra tiếng động ảnh hưởng đến người nào đó đang ngủ trên giường.

“Mới sáng sớm ồn ào cái gì?” Giọng nói của người trên giường vô cùng khó chịu, đôi mắt cũng dần mở ra.
Vẫn căn phòng ngày hôm qua, Dương Khánh Vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ chứ, mở mắt ra, mình vẫn còn ở dây
Nàng không khỏi thở dài một hơi, tối qua tuy mệt mỏi nhưng nàng cũng không ngủ được, nàng nhớ ba mẹ, nàng khóc, khóc nguyên đêm không biết đến bao lâu lại thiu thiu đi ngủ.
“Giờ nào rồi?” Dương Khánh Vân nhìn Thu Hoài đứng ở mép giường không lạnh không nhạt hỏi.
“Giờ mão rồi a.” Thu Hoài khép nép nói.
Dương Khánh Vân không biết giờ mão là giờ nào nàng chỉ thấy bên ngoài trời đã sáng, lại phân phó “Ta muốn rửa mặt súc miệng”
“Vâng, nô tỳ mang nước đến cho người rửa mặt.” Thu
Hoài nói xong lại chạy trối chết, nằng có đáng sợ như vậy sao. Mặc kệ, sợ mới tốt, sau này dễ bảo
Bữa sáng của nàng là Thu Hoài đi lấy, nhưng mà lấy được cũng là một phen khổ ải, nha hoàn hạ nhân trong phủ dường như không để tâm đến việc mình có thêm một vương phi, bữa sáng bình thường chuẩn bị thể nào, hôm nay cũng vậy, không có phần của vương phi,
Thu Hoài trở về tay không với nước mắt ngắn nước mắt dài, Dương Khánh Vân nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Phòng bếp nói, nói…” Thu Hoài cứ mãi ấp ủng Dương Khánh Vân không kiên nhẫn nói: “Nói nhanh.
“Dạ, vương phi, bọn họ nói không có chuẩn bị đồ ăn cho ngài.” Thu Hoài rốt cuộc cũng có thể nói.
Nghe vậy Dương Khánh Vân cười lạnh, nàng vừa mới đến đã không có cơm ăn rồi sao, “Được lắm, gọi quản gia đến đây cho ta “Vâng.” Thu Hoài muốn đi lại bị nàng gọi giật lại, “Từ từ đã, để ta đến tìm hắn, tiên thể tham quan vương phủ”
Dương Khánh Vân nói xong cũng đứng dậy ra ngoài,
Thu Hoài thấy vậy cũng đi theo mà Thanh Lam lại lười đi với bọn họ nên ở lại Trúc Mai Viện.
Bọn họ mới đến nên không biết đường nào vào đường nào, thấy một nha hoàn muốn hỏi thì bị nàng ta làm lở, một người cũng thôi đi đằng này người nào cũng như người nào gặp nàng đều như không thấy chứ đừng nói là hành lễ.
A, xem ra vương phi nàng không được hoan nghênh, nguyên nhân là tại sao? Không nghĩ cũng biết, tối qua tên vương gia kia không ở lại phòng tân nương khiển mấy người này nghĩ nàng không được coi trọng.

Dương Khánh Vân bị người làm lợ cũng không tức giận, lại đi tiếp, lần này nàng trực tiếp chặn đầu một nha hoàn hỏi: “Quản gia ở đâu?”
“Ngươi là ai, dám chặn đường ta.” Nha hoàn bị chặn tức giận nói.
Nghe vậy nàng cười lạnh nói: “Bổn vương phi chính là nữ chủ nhân của ngươi, mau nói vương gia ở đâu đừng để bổn vương phi ra tay”
“Hừ, chủ nhân của chúng ta chỉ có quản gia, vương phi
Nâng ta chưa nói xong thì có một con dao kể vào cổ nặng ta, củng giọng nói mất kiên nhẫn vang lên “Đừng để bổn vương phi nói lại lần thứ hai, còn không nói bổn vương phi cho người cầm luôn “Vương, vương phi tha mang, nô, nô tỳ nói, quân gia tối qua xuất phủ chưa có về.” Nha hoàn run sợ nói.
Dương Khánh Vân đăm chiêu một chút, lại hỏi: “Nhà bếp chỗ nào?”
“Bên kia.” Nàng ta chỉ tay vào ngã rẽ bên phải.
Lúc này Dương Khánh Vân mới thà nàng ta ra, đi lâu như vậy nàng cũng đói rồi, liền nói: “Thu Hoài, đi xuống nhà bếp.
“Vương phi, người muốn làm gì?” Thu Hoài nuốt nước miếng nghi hoặc hỏi, nhìn thấy con dao trong tay
Dương Khánh Vân lại run sợ.
“Tìm đồ ăn chứ sao, người không thấy đói sao?”
Dương Khánh Vân liếc mắt nâng một cái, con dạo này là lúc này nàng thấy ở ngăn kéo nhìn thấy cần dao điêu khắc tinh xảo nên cảm theo chơi, không ngờ chưa gì đã có thể dùng.
“Nô tỷ có nhưng mà…”
“Bởi nói nhiều, mau đi thôi.” Dương Khánh Vân trực tiếp ra lệnh, Thu Hoài này cái gì cũng chần chừ, mệt chết nàng, nàng đói không đi nổi rồi đây.
Sự xuất hiện của nàng khiến mọi người nhà bếp có chút kinh ngạc một tên to béo nói: “Người là nha hoàn phòng nào, không phân sự miền vào phòng bếp.”
“Bổn vương phi chính là muốn vào các người cần được ta sao?” Dương Khánh Vân lạnh lùng nói.
“Vương phi, ha ha ha, ở đâu ra, mau cút.” Tên mập mạp béo tốt cười nhạo một tiếng, trên tay hắn còn cảm một con dao thái to, dường như là đang chất thit “Các người không nhận ra là vương phí, vậy được, bổn vương phi lại đi gặp Khánh Vương một chút, ta đường đường được hoàng đế tử hôn cho hắn, lại không được công nhận là vương phi sao” Dương Khánh Vân chậm rãi nói, lại nhận được một tràng cười khinh bị từ đám người.
“Khánh Vương sao, chỉ là một tên tàn phê mà thôi, cái gì Khánh Vương, vương phí, trong Khánh Vương Phủ này chỉ có một tên phế vật, các người thấy ta nói đúng không.” Tên mập mạp cười lớn nói. Dương Khánh Vân có chút kinh ngạc, chuyện gì thế này, Khánh Vương dù tàn phế cũng là vương gia lại được hoàng đế yêu thương, làm sao người dưới lại dám ngang nhiên nổi hàn tàn phế như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.