Chương trước
Chương sau
Vì Khánh Vương bị liệt không thể cười ngưa rước dâu nên hoàng thường đã cử Tương Vương Tạ Tuấn rước dâu thay
Trên thực tế Khánh Vương không quan tâm đến chuyện hôn sự này nên trong phủ cũng không có sắp xếp gì, lại nói lúc này hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, kiệu hoa sắp đến nơi rồi ngay cả hỳ phục cũng chưa mặc.
“Vương gia, người vẫn chưa mặc hỉ phục sao, một khắc nữa là tân nương tử đến nơi rồi.” Người nói chính là quản gia của Khánh Vương phủ, Triệu Bình. Hắn nhìn hai chân của Khánh Vương lại khinh thường một tiếng: “Ta quên mất vương gia không tự mặc hi phục được, người đâu, lại mặc hì phục cho vương gia Có một nha hoàn mang một bộ phục hi phục đi tới nhưng chưa đến gần lại bị ánh mắt sắc bén của nam nhân ngồi trên xe lần liếc qua, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng cất lên: “Cút ”
Nha hoàn kia sợ hãi run tay khiến hỷ phục rơi xuống đất, Triệu Bình thấy vậy không thương tiếc đạp nàng ta ngã rạp xuống đất, nói: “Vô dụng.
“A.” Nha hoàn kia đau đớn kêu lên một tiếng, Triệu
Bình lại lớn tiếng nói: “Còn không mau cút cho gia
Nàng ta đau đớn nhưng vẫn cố chống đỡ đứng dậy chạy ra khỏi Trúc Lâm Viện.
Nam nhân ngồi xe lăn không quan tâm trò hề quản gia và nha hoàn đang diễn lại vẫn lạnh giọng nói: “Người cũng cút đi.
Triệu Bình nhìn thấy sắc mặt băng lãnh của nam nhân khẽ run một cái nhưng vẫn bình tĩnh nói:
Khánh Vương, đừng nói ta không nhắc nhớ người, người tốt nhất nên nhanh chóng mặc hỉ phục vào, thành thương còn đang đợi đó, một khác sau sẽ có người đến đưa người đi, người làm sao thì làm.
Hắn ta nói xong lại phất tay áo rời đi, trong lòng thẩm trào phúng, phê còn làm kiều.
Triệu Bình vừa rời đi thì có một nam từ mặc hắc y từ cửa sổ bay vào, trên tay còn cầm một bộ hỉ phục, nâng lên trước nam nhân ngồi xe lăn nói: “Vương gia, hỉ phục đến rồi
Nam nhân cầm lấy, cũng không mặc toàn bộ chi khoác áo bảo đỏ bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Kiệu hoa dừng trước cổng Khánh Vương phủ, Thủ
Hoài và Thanh Lam đỡ Dương Khánh Vân xuống. Thấy tân nương không tự đi mà để người đã vào cũng không ai quan tâm, Tương Vương đưa tấn nương vào sánh đường lại lùi sang một bên. Thánh Vũ Để nhìn tân nương tử lại nghi hoặc hỏi: “Nàng làm sao?”
“Bắm hoàng thượng, thể chất của tiểu thư vốn đi yếu ớt, mấy ngày nay lại có bệnh trong người nên đứng không vững, mong hoàng thượng tha tội. Thanh Lam quỳ xuống nói, những lời này là Liễu phu nhân căn dặn nàng ta.

Thánh Vũ Để nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, lúc này lại nhìn thấy tiếng bánh xe đi đến.
Toàn thể mọi người quay đầu lại nhìn, lại nép ra hai bên để chiếc xe đi vào, Khánh Vương bị tàn phê phải ngồi xe lăn, lại không để người khác đẩy vào lại tự mình đầy bánh xe.
Mọi người nhìn thấy, có người khinh thường, có người thương cảm, biểu cảm của mọi người đa màu đa sắc “Đinh Nhi đến rồi sao, vậy thì bắt đầu hôn lễ đi.” Thánh Vũ Để khẽ lướt Tạ Đình một cái, thấy hắn không mặc hỉ phục thì có chút không vui nhưng lại không nói gì, cho bắt đầu buổi lễ.
Cà quá trình đều là Tương Vương làm thay Khánh
Vương, cũng may bái đường thành thân Khánh
Vương có mặt.
Tạ Đình nhìn nữ nhận được người đỡ bái đường ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng chưa nói cái gì.
Bái đường xong Dương Khánh Vân bị người đưa vào tấn phòng, không biết người hạ được nàng cho bao nhiều liều lượng, đến bây giờ nàng vẫn chưa thể nhúc nhích.
“Nhị tiểu thư, lát nữa Khánh Vương vào, người ngoan ngoãn một chút, nghe thấy không?” Nha hoàn Thanh Lam nhắc nhờ bên tai nàng.
Dương Khánh Vân không đáp lại, nàng đâu có sức nói.
Thanh Lam không nghe nàng nói có chút lo lắng, nàng ta lại nhéo Dương Khánh Vân một cái, lạnh nhạt nói: “Ta nói người có nghe thấy không, câm điếc sao không trả lời ”
Dương Khánh Vân bị bầu đau đến chảy nước mắt, nha hoàn này ra tay thật ác liệt, nàng nhớ kỹ, nhất định nàng sẽ trả đủ cho nàng ta, bắt nàng nói sao, nàng cứ cầm đấy làm gì được nàng.
Cũng không biết vì lý do gì đang yên đang lành nàng lại bị xuyên tới đây, đã vậy chưa gì đã bị nha hoàn hành hạ, lý nào như vậy.
Thu Hoài đứng bên cạnh muốn lên tiếng nói thay tiểu thư mình lại bị cái trừng mắt của Thanh Lam làm sự hãi, rụt cổ lại không dám nói câu nào.
Lúc này bên ngoài lại nghe thấy tiếng bánh xe “lộc cộc, lộc cộc”
Sau đó cánh cửa được mở ra, nam nhân mặc hỉ phục đầy bánh xe lăn đi vào bên trong, hắn cũng không mình, điều này nói rõ hắn là kẻ tàn phế vô dụng. nhờ người giúp đỡ, bởi vì hắn ghét nhất có người giúp

Hai nha hoàn nhìn thấy người đến, lập tức quỳ gối hành lễ, “Tham kiến vương gia.”
“Cút.” Nam nhân ngồi trên xe lăn ánh mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, thanh âm âm u, trầm đục. Thân hình hai nha hoàn run lên một cái, không dám chậm trễ lùi thủi đi ngoài, Thanh Lam hơi liếc nhìn
Dương Khánh Vân một cái mới ra ngoài.
Dương Khánh Vân cũng nghe thấy giọng nói của nam nhân chợt nghĩ hẳn là tân lang đến đi.
Nam nhân đẩy xe lăn đến trước mặt tân nương từ, cũng không thèm động tay mà trào phúng nói: “Người hắn là không cam tâm tình nguyện gà cho bồn vương đi.”
Dương Khánh Vân muốn nói đúng vậy, ta chính là bị ép gả cho người nhưng nàng nghe được giọng nói trào phúng của hắn nên không dám nói.
Thôi, tốt nhất là im lặng.
Vậy mà nam nhân này lại tiếp tục nói: “Người cũng khinh miệt bồn vương sao? Nàng cũng chưa từng nói khinh miệt hẳn nha, nàng còn chưa thấy mặt hắn dâu, cũng không biết con người hắn như thế nào, sao có thể nói khinh miệt “Người không trả lời bổn vương là sợ bổn vương hay khinh thường bổn vương?” Giọng nói của hắn có chút bắt cần.
Dương Khánh Vân phát hiện ra một điều, nam nhân này thật biết suy diễn, nàng chỉ không nói mà thôi hắn có cần nghĩ nàng như vậy không?
Cuối cùng Dương Khánh Vân không thể im lặng được nữa, nàng lên tiếng: “Vương gia, có thể mở khăn cho ta trước không?”
Nàng không nhìn thấy gì rất khó chịu nha, chí ít hắn cũng phải mở khăn cho nàng chứ “Tự động” Nam nhận nhà ra hai chữ lạnh ngắt. Dương Khánh Vân thân hình cứng đó không còn biết phải nói gì nữa, nếu nàng có thể tự động cũng không nhờ hàn, khổ nỗi tuy nàng có thể nhúc nhích một chút nhưng chung quy cũng không thể nhắc tay lên được.
“Vương gia, ta không động được.” Dương Khánh Vân phải dùng sức nói, chứ không nàng cũng không thể bật một chữ ra khỏi miệng.
“Phiền toái.” Nam nhân vừa dứt lời liền vung tay lên một cơn gió thoáng qua khiến chiếc khăn voan rời thẳng xuống đất.
Tầm mắt được mở, Dương Khánh Vân rốt cuộc nhìn rõ khung cảnh trước mặt, căn phòng toàn một màu đỏ chói sáng rực, lại nhìn nam nhân trước mắt, hai mắt nàng không khỏi trừng to kinh ngạc. Nam nhân này cũng quá… Kinh tài tuyệt diễm rồi.
Hàn ngồi trên xe lăn thế này lại có một hương vị khác biệt, khiến nàng cảm thấy có chút động dụng. ngơ ngác nhìn mình Tạ Đình có
Thấy tân nương từ chút không vui nói: “Không được nhìn bổn vương.” Dương Khánh Vân nghe thấy tiếng của hắn thì giật mình thoảng hồi phục lại tinh thần, nàng là bị nhan sắc của nam nhân này làm cho kinh diễm, Dương Khánh Vân có chút xấu hổ, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nam, chỉ có điều nam nhân trước mặt này xuất sắc hơn những người nàng từng thấy nên không khỏi bị đắm chim một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.