Đã quá nửa đêm nhưng vẫn không thấy Thẩm Cảnh Liên về nhà, Trang Điềm Điềm thật sự thấy lo lắng, mấy tháng nay…kể từ khi anh dọn về sống cùng cô và con trai, trừ phi anh đi công tác xa…chứ không bao giờ anh rời khỏi nhà lâu như vậy, có đi làm thì vẫn về nhà sau giờ làm. 
‘Mẹ thấy lo lắng cho ba à? Sao không điện thoại cho ba?’ 
- Tại sao mẹ phải gọi? 
Trang Thiên Tích nhíu mày “vậy thì mẹ ngủ sớm đi”. 
Trang Điềm Điềm không chút phản ứng gì. 
Trang Thiên Tích thở dài rồi trở về phòng “chả hiểu nổi người lớn nghĩ gì, đã lo lắng cho đối phương nhưng lại không dám thừa nhận!” 
………… 
Tại phòng bar sang trọng bậc nhất thủ đô! 
Thẩm Cảnh Liên ngồi lạnh lùng giữa sofa, ai cũng không dám đến gần…sắc mặt kia như đang muốn giết người. 
Chu Y Bình gãi đầu “hừ…tên thiếu gia hết thời này, hôm nay đến tháng hay sao vậy chứ?” 
‘Thẩm Cảnh Liên, cả thế giới này có lỗi với cậu à?’ 
Thẩm Cảnh Liên không nói gì, chỉ cầm lấy bình rượu rồi trút vào miệng như nước đổ xuống giếng, không biết bao nhiêu được gọi là đầy!" 
Chu Y Bình mặc kệ Thẩm Cảnh Liên lên cơn điên gì, cứ mỗi lần Thẩm Cảnh Liên hẹn anh là mỗi lần Thẩm Cảnh Liên có chuyện gì đó không thể giải quyết được, tình bạn là như vậy đó…chả trách nó lại bền lâu. 
Reng… 
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày nhưng không muốn nghe máy. 
Reng… 
Reng… 
Điện thoại reo đến mấy cuộc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3451558/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.