‘Diễm Hiền!’
Trang Diễm Hiền lạnh lùng nhìn Lục Dận Diễn đang đi về phía mình và lạnh giọng lên tiếng “Lục Dận Diễn, ông còn đến đây để làm gì?”
‘Tôi xin lỗi!’
*Xin lỗi?
Lục Dận Diễn nhíu mày “Diễm Hiền!”
*Lục Dận Diễn, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu mà thôi.
‘Bà hỏi đi’
*Bao nhiêu năm qua, ông đã làm được những gì cho mẹ con tôi?
Lục Dận Diễn chết lặng “làm được những gì sao? Vậy cuối cùng thì mình đã làm được những gì cho mẹ con bà ấy?”
Trang Diễm Hiền nhìn Lục Dận Diễn chằm chằm.
‘Tôi thật sự xin lỗi mẹ con bà!’
*Năm xưa, ông bỏ rơi mẹ con tôi để đến với Cô Tỉnh…từ nhỏ bọn trẻ đã thiếu đi tình cảm của ông, mấy năm qua ông chưa bù đắp được gì cho bọn trẻ, ông không thấy có lỗi với chúng sao?
Trang Diễm Hiền càng nói, Lục Dận Diễn càng nghe lòng chua chát “tôi nghìn lần xin lỗi!”
*Chúng tôi đã làm gì mà con trai của ông lại ra tay sát hại dã man người nhà họ Trang như vậy chứ? Từ Cẩn nhi cho đến Điềm Điềm…rồi Tích nhi!
‘Diễm Hiền, bà hận tôi lắm đúng không?’
*Hận? Theo như ông thì tôi có nên hận ông không?
‘Diễm Hiền, tôi không dám xin ba tha thứ cho tôi. Nhưng tôi xin bà hãy cho tôi được nhìn thấy Điềm Điềm và Tích nhi. Tôi nhìn thấy chúng thì sẽ âm thầm rời đi ngay’.
Trang Diễm Hiền ngắm nghiền đôi mắt, bà không biết mình nên đối diện với Lục Dận Diễn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3437217/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.