Lục Dận Diễn mang theo phiền não trở về đảo. Vừa đặt chân xuống bờ cát, ông nghe lòng nặng trĩu…những gì mà Thẩm Cảnh Liên nói với ông, nó hoàn toàn hợp lý, rồi đây ông nên làm thế nào nếu như Lục Thiên Hoành thật sự là kẻ đã ra tay sát hại Trang Thiên Tích.
Đứng trầm ngâm thật lâu trên bãi biển, Lục Dận Diễn khẽ thở dài.
…………
//Báo cáo Phó tư lệnh!
Lục Thiên Hoành đang say ngà ngà…nghe có người gọi mình nên anh nâng mi mắt lên nhìn “chuyện gì?”
//Báo cáo, Tổng tư lệnh đã trở về.
Lục Thiên Hoành phì cười “tưởng gì, chứ ông ấy đi hay về…liên quan gì đến Lục Thiên Hoành ta”.
//Tổng…Tổng…Tổng tư lệnh…
Choang…
Lục Thiên Hoành bực bội nên ném ly rượu vào vách tường vỡ vụn.
‘Cút…mới tập nói à?’
Phốc…
Lục Thiên Hoành nghe có đến vạn vì sao xẹt qua mắt mình…một cảm giác mặn mặn tanh tanh trong khoang miệng, anh đưa tay lên quẹt đi vết máu tươm ra khóe môi và cố gắng nhướn mắt lên nhìn người vừa vun tay đấm vào mặt mình và lớn giọng hỏi “là kẻ khốn kiếp nào?”
Cổ áo Lục Dận Diễn trong thoáng chốc bị túm chặt. Ông lạnh mặt “luôn cả ba của mày mà mày cũng không nhận ra à?”
*Thằng súc sinh!
Lục Thiên Hoành hốt hoảng, mắt nhìn đăm đăm về phía Lục Dận Diễn “ba…là ba sao?”
Lục Dận Diễn nheo mắt “mày giỏi lắm!”
Lục Thiên Hoành rời khỏi ghế, chân lảo đảo đi ra khỏi quầy rượu…
Lục Dận Diễn thấy con trai mình say khướt, say đến mức không biết gì. Ông lao nhanh về phía Lục Thiên Hoành và túm lấy cổ áo anh, kéo anh đến bờ biển…ném anh xuống biển..
Tõm…
‘Này buông tôi ra!’
Lục Dận Diễn tức giận, nhấn đầu anh xuống biển…
Ọt…
Ọt…
Khụ…khụ…
‘Đủ rồi! Thả tay ra’
Lục Thiên Hoành hất một cú thật mạnh, khiến Lục Dận Diễn ngã nhào…“tõm…”
Lúc này anh mới tỉnh táo hơn một chút. Bóng đêm mơ hồ qua ánh sáng lấp lánh của vạn vì sao, nhưng nó cũng đủ để soi rõ bóng hình người đối diện.
Lục Thiên Hoành nhíu mày ‘‘Ba làm gì vậy?’’
Lục Dận Diễn tức giận phừng phừng “mày đừng bao giờ gọi tao là ba, tao chẳng thể nhận nổi một đứa con như mày!”
‘Ba làm sao thế?’
*Làm sao à? Mày còn dám hỏi tao câu này.
Lục Thiên Hoành nhìn chằm chằm lên người Lục Dận Diễn, anh cảm nhận được ba mình đang thật sự rất tức giận. Anh quay lưng rời đi, không nói gì thêm…
*Mày đứng lại đó, tao đã cho phép mày đi chưa?
Lục Thiên Hoành há hốc mồm “hôm nay ba bị làm sao thế?”
Lục Dận Diễn lạnh giọng hỏi “trong thời gian qua mày đã làm ra những chuyện gì rồi?”
Lục Thiên Hoành im lặng, lòng thầm nghĩ “chẳng lẽ ba đã nghi ngờ gì rồi?”
‘Ba có ý gì?’
*Có phải mày đã ra tay sát hại Tích nhi không?
Lục Thiên Hoành nhíu mày “lại là tên nghiệt chủng Trang Thiên Tích!”
*Mày thật khiến cho tao quá thất vọng.
Lục Thiên Hoành trầm tư không lên tiếng, anh biết ba anh đang tức giận…anh đã từng ra tay sát hại Trang Điềm Điềm, Trang Cẩn Cẩn và Trang Thiên Tích…rồi một lần nữa muốn đoạt mạng Trang Thiên Tích. Gần đây nhất anh còn trộm một lượng vũ khí lớn trong kho, chuyển đến Đại Công Quốc cho Đại Công Tước…nhằm mục đích che đậy vụ ám sát Trang Thiên Tích tại lâu đài của Tử Tước Alicia.
Lục Dận Diễn cho hai tay vào túi quần rồi tiêu sái rời đi…để lại sau lưng một câu “kể từ ngày mai trở đi, mày chuyển đến Trung Đông hoạt động!”
Lục Thiên Hoành chết lặng “ba đối xử với con trai ruột của mình như vậy thật sao? Trung Đông đang xảy ra chiến tranh, ba muốn đẩy con vào trận chiến sao?”
Lục Dận Diễn rất đau lòng trước quyết định của chính mình, nhưng ông không biết nên làm thế nào…Chiến trường Trung Đông là nơi tàn khốc nhất, mấy ai dấn thân vào mà lại được toàn thân trở về. Đưa con trai vào đó, là không hy vọng nó còn đường về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]