Baron vừa về đến Đại Công Quốc thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Cảnh Liên, anh muốn ông liền quay trở lại Hoa Hạ. Lòng không khỏi nguyền rủa Thẩm Cảnh Liên “tên khốn Thẩm Cảnh Liên này, đã què còn thích ra vẻ, bảo mình quay lại Hoa Hạ mà không nói rõ nguyên nhân, thì liền dập máy. Đã thế thì Baron ta không thèm bận tâm, ta có giá trị con người của ta…sao phải nghe theo sự sắp đặt của người khác. Thẩm Cảnh Liên thì đã làm sao, Baron ta không phải cơm mềm”.
Reng…
Baron nhíu mày khi thấy số của Thẩm Cảnh Liên lại hiện lên màn hình điện thoại của ông, ông bấm từ chối cuộc gọi rồi ghé vào quán cafe. Thủ đô Luxembourg, vào buổi sáng rất đẹp…rất nhộn nhịp, đây là một Thủ đô giàu có vươn tầm quốc tế. Baron nhâm nhi tách cafe nóng, mắt nhìn xuống đường phố đang tấp nập xe cộ…lòng chợt nhớ về một vài ký ức xa xôi nào đó.
( *Thầy ơi! Đại Công Quốc đẹp quá, Luxembourg đúng là thiên đường của thế giới, vừa đẹp vừa phồn vinh.
‘Cô Tinh!’
*Dạ, con nghe thưa thầy!
‘Sau khi rời khỏi Luxembourg, con có trở lại thăm thầy không?’
*Đương nhiên rồi ạ!
Baron cười cười "thầy lại sợ, sau khi con rời khỏi Luxembourg thì sẽ như chim trời sải cánh…biết đâu chốn trở về.
Cô Tinh dịu dàng lên tiếng “Dạ, sẽ không đâu thầy. Cô Tinh sớm mồ côi, may được thầy nhận nuôi và dạy dỗ…từ trong lòng Cô Tinh luôn xem thầy như ba ruột của mình, Đại Công Quốc chính là quê hương của con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3419999/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.