Anh còn không buông em ra.
Thẩm Cảnh Liên cười hiền hoà “anh ôm vợ mình, thì có gì phải bàn cãi!”
Trang Điềm Điềm ngại ngùng quay mặt đi “ai là vợ anh chứ, vợ anh là người vừa mới sinh con nối dõi cho anh đó”.
“Sinh con nối dõi!”
- Còn gì nữa.
Thẩm Cảnh Liên đen mặt.
Trang Điềm Điềm lại nói tiếp “xem ra thì Thẩm nhị gia anh rất mực sủng ái đứa con trai mới chào đời này nhỉ! Còn sắp xếp người đến chăm sóc nữa chứ…cậu chủ nhỏ của nhà họ Thẩm phước dày vô tận”.
Trang Điềm Điềm càng nói, Thẩm Cảnh Liên càng nhíu chặt mày và cắn lên môi cô một cái thật mạnh.
Trang Điềm Điềm đau đến rơi nước mắt “Thẩm Cảnh Liên, anh là tên lưu manh!”
“Em bảo ai lưu manh?”
- Thẩm Cảnh Liên lưu manh!
“Em biết thế nào là lưu manh không?”
Trang Điềm Điềm đưa tay xoa nhẹ bờ môi, cô bị cắn rất đau, vết cắn bị rỉ máu đỏ cả vành môi.
Thẩm Cảnh Liên nhìn thấy thế lại khiến anh đau lòng nên cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Nụ hôn lúc ban đầu nhẹ nhàng, về sau lại mãnh liệt và triền miên.
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng càng bị anh khóa môi chặt hơn.
Đôi môi cô như có ma lực rất lớn, nó câu dẫn hồn phách anh đến miên man vô tận, anh càng hôn càng không muốn dừng lại và anh muốn nhiều hơn. Tay vô tình luồn vào áo cô mân mê vùng eo thon, cảm giác mãnh liệt truyền đến từ làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3416045/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.