Phu nhân! 
Giờ cơm trưa, cả nhà họ Thẩm lại quây quần bên mâm cơm…chỉ thiếu Thẩm Cảnh Liên. 
Trang Điềm Điềm ung dung đi từ trên lầu xuống… 
- Chào Thẩm phu nhân! 
Thẩm phu nhân lạnh mặt, bữa cơm này bà lại nuốt không nổi nữa rồi. Kể từ ngày Trang Điềm Điềm đến Thẩm gia thì bà chẳng có được bữa cơm nào ngon miệng. 
Thẩm Cảnh Thiên thấy mẹ mình thờ ơ trước lời chào của Trang Điềm Điềm, anh khẽ nhíu mày ‘‘Kìa mẹ! Trang tiểu thư chào hỏi, sao mẹ không trả lời?’’ 
*Tôi không dám. 
*Cô làm thế thì tôi tổn thọ mất thôi! 
‘Mẹ…sao lại nói thế với Trang tiểu thư?’ 
Cạch… 
Thẩm phu nhân đặt đũa xuống bàn rồi đứng lên rời khỏi bàn ăn. 
Thẩm Cảnh Thiên thấy mất vui…anh chợt thở dài “haiz…mẹ bao giờ cũng thế, chỉ khiến cho thằng nhóc Cảnh Liên kia khó xử mà thôi”. 
Trang Điềm Điềm cười lạnh, lòng thầm nghĩ “Không ăn thì đỡ tốn, có gì phải phàn nàn!” 
‘Xin lỗi Trang tiểu thư, mẹ tôi trước giờ vẫn thế’. 
- Không sao đâu! 
‘Xin lỗi vì Trang tiểu thư đến mà Thẩm gia chúng tôi không tiếp đãi chu đáo, tôi thấy rất áy náy!’ 
Trang Điềm Điềm mỉm cười “Không sao thật mà, tôi không để ý đến những gì Thẩm phu nhân đã làm”. 
//Anh cả, mẹ có làm gì sai đâu mà anh phải thay mặt mẹ xin lỗi cô ta vậy chứ? 
‘Được rồi Nhiễu Như, em đừng đứng sau lưng tán đồng cho những việc làm không chừng mực của mẹ!’ 
//Anh cả, em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3376029/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.