Sau khi từ bệnh viện trở về, Trang Điềm Điềm luôn được Thẩm Cảnh Liên chăm sóc chu đáo. Vòm họng có cảm giác ran rát, cô nuốt nước bọt vẫn cảm thấy khó chịu. Cô bước xuống giường đi đến bên bàn rót nước uống vào cho đỡ khô rát. Rồi khẽ nhíu mày khi phích nước không còn giọt nào.
Đảo mắt nhìn quanh, thấy Thẩm Cảnh Liên không có trong phòng “anh ấy không đến sao?”
Mấy hôm gần đây, Thẩm Cảnh Liên luôn bên cạnh để chăm sóc cho cô. Bận đến mấy thì mỗi buổi sáng anh cũng ghé qua phòng xem cô thế nào rồi mới rời khỏi nhà.
Miên man suy nghĩ một lúc, cô cầm lấy phích nước đi xuống nhà. Vừa bước vào phòng ăn, thấy bữa sáng đã được chuẩn bị vô cùng tươm tất.
Trang Điềm Điềm nhẹ nhàng đi đến bên máy lọc nước, rót phích nước…động tác nhẹ nhàng không gây ra tiếng động. Thấy cô giúp việc trẻ đang lén la lén lút, Trang Điềm Điềm nhìn chăm chú để xem cô giúp việc ấy đang muốn làm gì.
- Á! Bắt gặp quả tang rồi nhé.
Cô giúp việc trẻ đưa tay lên quẹt đi dầu mỡ còn dính trên môi.
//Trang tiểu thư!
- Cô dám ăn vụn sao?
//Trang…Trang tiểu thư, cô đừng nói linh tinh.
- Còn chối sao?
Cô giúp việc trẻ cúi mặt “Trang tiểu thư, tôi xin cô đấy!”
Trang Điềm Điềm mỉm cười “được thôi…muốn tôi giữ kín bí mật cũng được…tôi có điều kiện đấy!”
//Điều kiện gì?
Trang Điềm Điềm nhún vai “tạm thời thì tôi chưa nghĩ ra”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3370277/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.