*Lục Dận Diễn, ông còn gì để nói không?
Lục Dận Diễn trầm tư không lên tiếng, mắt chăm chú nhìn vào chiếc huy hiệu…trong lòng có rất nhiều câu hỏi tự đặt ra.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh “đảo chủ chính là chủ mưu của vụ ám sát Tích nhi à?”
‘Cậu điên à?’
“Vậy đảo chủ có suy nghĩ gì về chuyện này?”
‘Tôi sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng! Cho Lục Dận Diễn tôi chút thời gian’.
“Được! Tôi chờ tin tốt của đảo chủ”.
‘Mà tên khốn nhà cậu, đừng cứ mở miệng ra thì đảo chủ rồi lại đảo chủ…cậu không được đi học à?’
“Vậy nên gọi đảo chủ…à không…ngài, phải nên gọi ngài là gì?”
‘Hừ…cách xưng hô với người lớn cũng không biết, uổng cho cậu xuất thân quý tộc’.
Thẩm Cảnh Liên vuốt vuốt cằm "theo lý mà nói…“Điềm Điềm là vợ tôi…vậy nên phải gọi ngài là ba vợ thì mới hợp lý nhỉ!”
Không những Lục Dận Diễn mà ngay cả Trang Diễm Hiền cũng nhìn Thẩm Cảnh Liên một cách đầy trân trối.
Trang Diễm Hiền lạnh giọng lên tiếng “mặt Thẩm nhị thiếu gia cũng dày thật đấy!”
Lục Dận Diễn thì đang tận hưởng sự sung sướng khi nghe Thẩm Cảnh Liên gọi là ba vợ. Đó là điều mà ông luôn mơ ước, ông ước được Trang Điềm Điềm gọi tiếng ba, thấy Trang Diễm Hiền không lên tiếng phản đối “Hừ…tên Thẩm Cảnh Liên này xem như cũng được việc!”
*Lục Dận Diễn, ông cười quái gì thế? Đừng có mà động tâm. Họ Trang và họ Lục chẳng liên quan gì đến nhau.
Khụ…khụ…“tôi…tôi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3343480/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.