Nhìn mẹ mình hiện rõ lên nét tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp, Trang Thiên Tích nhíu mày "không ngờ rằng lúc mẹ mình tức giận, lại xinh đẹp đến vậy!"
'Mẹ ơi! Con thấy rất đói!'
Trang Điềm Điềm nhìn sang bên kia đường thấy có quán ăn của người Bỉ nên khẽ hỏi "con có muốn ăn vài món của người Bỉ không?"
'Dạ có ạ!'
- Được! Vậy mẹ con mình sang bên đấy.
'Nhưng ở đây xe cộ tấp nập quá ạ!'
- Không sao đâu con.
Trang Điềm Điềm đưa con trai sang đường, hai mẹ con ai cũng rất mệt và đói. Cả hai tìm được vị trí hài lòng thì liền ngồi xuống.
Trang Thiên Tích khẽ hỏi "mẹ ơi...ở Đại Công Quốc này, người ta sử dụng ngôn ngữ gì thế ạ?"
Trang Điềm Điềm nhún vai "cái này thì mẹ chịu!"
Cô phục vụ xinh đẹp mang quyển menu đến cạnh bàn với một câu chào bằng tiếng Pháp.
Trang Thiên Tích cười toe toét "hoá ra người Bỉ ở Đại Công Quốc vẫn sử dụng tiếng Pháp, cũng may là quán này không sử dụng tiếng Luxembourg, mình lại biết rất nhiều tiếng Pháp!"
Trang Thiên Tích gọi giúp Trang Điềm Điềm vài món ngon tiêu chuẩn...như "chicons au gratin, boulet au sauce lapin và món thứ ba là cá hầm waterzooi".
Cậu gấp lại quyển menu, rồi đặt vào tay cô phục vụ.
Một lúc sau thức ăn được đưa lên...
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trên bàn, Trang Điềm Điềm nuốt nước bọt cái ực và rồi ăn lấy ăn để, giống như đã bị bỏ đói nhiều năm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3324457/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.