🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trang Điềm Điềm đưa Trang Thiên Tích ra bãi biển dạo chơi. Suốt cả đoạn đường, cô không nghe con trai lên tiếng...cô lo lắng hỏi "Tích nhi, con sao vậy ?"



'Dạ con không sao đâu ạ !'



- Sao con không nói gì ?



Trang Thiên Tích cười tươi "con đang lắng nghe biển hát đó ạ !"



Trang Điềm Điềm há hốc mồm "Sao cơ ? Mẹ không nghe nhầm chứ ?"



Trang Điềm Điềm thầm cười "con trai mình đa sầu đa cảm quá, lại còn biết lắng nghe biển hát nữa chứ !"



Lòng Trang Thiên Tích buồn rười rượi, cậu không biết rồi đây đôi mắt mình còn có thể chữa khỏi hay không, nếu mẹ biết được thì chắc hẳn sẽ rất đau lòng.



- Tích nhi !



'Sao ạ ?'



- Con thấy biển có đẹp không ?



'Dạ...dạ đẹp ạ !'



Chiếc xe lăn vẫn lăn đều trên bãi cát...



- Đợi sau khi con khỏe hẳn thì mẹ con mình sẽ rời khỏi đây.



'Dạ !'



Thẩm Cảnh Liên cũng được Cô Tinh đưa ra ngoài dạo...anh nhìn đăm chiêu phía đàn hải âu đang dạo chơi trên bờ cát.



*Thẩm thiếu gia, cậu thấy nơi này thế nào ?



Thẩm Cảnh Liên nhẹ giọng lên tiếng "nơi này rất yên bình !"



Anh ngước mặt nhìn lên, bầu trời chiều trong xanh vời vợi, mây trắng xếp thành từng cụm bay la đà, hải âu sải cánh thật rộng...thỏa sức bay lượn, nơi đây như là nhà của chúng. Mặt trời đã dần dần xuống biển, ánh nắng vàng đã hoàn toàn dịu hẳn, biển xanh xanh như màu mắt...đó là dấu

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3304926/chuong-47.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.