Rõ ràng sau khi trải qua chuyện lần đó, ai còn nguyện ý sa đọa vào trong vũng bùn?
Hạ An Nhiên bước lên, lau nước mắt cho Lục Khả Tình, "Là tôi hiểu lầm chị. .. Nhưng tôi thật sự
không hy vọng chị sẽ biến thành dáng vẻ mà tôi không thích."
Lục Khả Tình kéo tay của Hạ An Nhiên, "Tôi sẽ cố gắng sống ở dưới ánh mặt trời! Sao tôi có thể trở lại vực sâu một lần nữa?"
Hạ An Nhiên càng áy náy ở trong lòng.
Tại buổi đấu giá lúc đó, tại sao cô có thể định nghĩa về Lục Khả Tình theo bản năng của mình? Tại sao cô lại không thể nghe cô ấy giải thích?
Hạ An Nhiên buồn phiền hối hận ngẩng đầu nhìn Lục Khả Tình, nghiêm túc nói: "Sau này nếu có chuyện gì, tôi cũng sẽ trực tiếp hỏi chị, chị sẽ nói
cho tôi biết tất cả sự thật đúng không?"
Lục Khả Tình: "Khi ở cô nhi viện, chúng ta thân với nhau nhất, bất kể là chuyện gì, tôi cũng nhất định
sẽ nói sự thật với em!"
Hạ An Nhiên mỉm cười ngọt ngào dịu dàng.
Lục Khả Tình thấy vậy, cô ấy cũng đưa ra lời mời rất đúng lúc, "Nếu đã nói rõ với em... Vậy em có muốn đến xem khách sạn mà tôi kinh doanh hay không, để em xem chị Tình của em thật sự rất cố gắng!"
Hạ An Nhiên cảm thấy, hôm nay mình là "Bệnh
nhân", phải có dáng vẻ của bệnh nhân, ngoan
ngoãn ở lại bệnh viện.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của Lục Khả Tình vào lúc này ...
Nếu như cô không đi, không chừng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/816447/chuong-976.html