Chương trước
Chương sau
Lăng Mặc cảm nhận được cô gái nhỏ trong ngực đang sợ hãi, sau khi anh ôm chặt lấy cô còn không ngừng trấn an, "Không có chuyện gì!"
Hạ An Nhiên được trấn an, trái tim cô lại đập thình
thịch.

như hôm nay, bị người khác tập kích, sao vẫn có thể
bình tĩnh như vậy?
Anh không sợ chết sao?
Hạ An Nhiên hốt hoảng liếc mắt nhìn vị trí dường như đã bị đạn bắn vào lúc nãy.
Đột nhiên cô phát hiện ra rằng viên đạn kia hoàn toàn không bắn vào xe của bọn họ.
Hạ An Nhiên: "..."
Hóa ra chiếc xe cô thường đi là xe chống đạn!
Những viên đạn bên ngoài hoàn toàn không thể di chuyển được "Mai rùa" này của bọn họ.

Cho nên, Lăng Mặc mới có thể bình tĩnh như vậy!
Sau khi nhận ra được điều này, cô mới chậm rãi ngẩng đầu từ trong ngực của Lăng Mặc.
Cô nhìn thấy vẻ mặt không hề hốt hoảng của Lăng Mặc, đôi mắt u ám lạnh lùng nhìn tình hình bên ngoài, dường như anh cũng không hề lo lắng sẽ bị nguy hiểm bên ngoài ảnh hưởng.
Hạ An Nhiên ngạc nhiên không nhịn được hỏi:
"Anh... Anh không sợ sao?"
Lăng Mặc: "Chuyện không đáng để lo, vì sao phải
sợ?"
Vốn dĩ Hạ An Nhiên vẫn đang rất hốt hoảng, nhưng

Mặc, cô cũng đột nhiên bình tĩnh lại.
Anh nói không đáng để lo, thì có lẽ là không sao!
Chỉ là, nhìn vào phong thái điềm tĩnh không hề sợ hãi của Lăng Mặc, mặc dù cô rất kính nể đối phương khi gặp phải nguy hiểm cũng đều rất ung dung.
Nhưng ung dung như vậy, lại khiến Hạ An Nhiên đau lòng không thể giải thích được.
Đây là trải qua bao nhiêu lần tập kích khủng bố, mới có thể dưỡng thành tâm lý phẳng lặng như mặt
nước.
Hạ An Nhiên khó chịu nằm ở trên đời của Lăng Mặc,

Trong chốc lát. ..
Hạ An Nhiên nghe được tiếng bắn nhau bên tai.
Mấy phút sau, cô nghe được có tiếng bước chân đi
tới.
Ngay sau đó, Hạ An Nhiên thấy Lăng Mặc lại ấn cửa
kính xe xuống.
Hạ An Nhiên lập tức trợn tròn mắt, hốt hoảng nói: "Tình huống bên ngoài vẫn chưa rõ ràng, anh ấn cửa kính xe xuống làm gì? Bị tấn công thì phải làm thế nào?"
Cô vừa dùng sức muốn kéo đầu của Lăng Mặc xuống, lại vừa vươn tay muốn đóng cửa kính xe.

Anh ngồi thẳng, sẽ bị làm bia.
Nhưng giây tiếp theo, Hạ An Nhiên nhìn thấy một người mặc đồ đen bên ngoài cửa sổ, vẫn luôn cung kính nói với Lăng Mặc nói: "Thiếu chủ, đối phương có tổng cộng sáu người, toàn bộ đã bị bắn bị thương, không có bất kỳ năng lực hành động nào... Tiểu đội vệ sĩ không có bất kỳ thương vong
nào."
Hạ An Nhiên hơi trợn tròn mắt.
Hỏa lực của đối phương cũng mãnh liệt như vậy, nhưng lại bị giết chết, mà bọn họ không hề có người bị thương?
Bây giờ thì cô đã biết, tại sao Lăng Mặc trải qua

nhiều tập kích như vậy, mà còn có thể sống sót.
Tiểu đội vệ sĩ bên cạnh thật sự rất tuyệt vời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.