Chương trước
Chương sau

Hạ An Nhiên mỉm cười.
Hãy nhìn xem, những người thông minh thật là lợi hại, chỉ cần một động tác nhỏ của cô ấy, đều biết là có ý gì.
Lớn giọng trấn an: “Biểu hiện tốt, sau này sẽ có
nhiều cơ hội cộng điểm, đến lúc đó nhất định có thể nhận được nhiều điểm tích cực như thế này."
Ánh mắt Lăng Mặc thâm trầm, “Bây giờ không nên cộng thêm sao?"
Hạ An Nhiên lập tức cất điện thoại, tỉnh táo nói:" Tôi còn chưa viết đủ tám ký tự. Làm sao tôi biết người của anh có dùng được hay không? Nếu là người bất tài, không phải tội trừ điểm sẽ rất mệt mỏi sao?"
Làm ăn với tư bản, cô ấy có thể không cẩn thận sao?
Không chừng sẽ bị hãm hại!
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ bộ dạng tính
toán chi li, trong mắt lóe lên một tia sáng mờ ảo.
Không biết vì cái gì, nhưng anh luôn cảm thấy rằng
muốn được cộng điểm thật sự rất khó khăn!
Lăng Mặc đè nén trực giác kỳ quái này, thản nhiên
nói: "Không phải là cô có một người bạn làm luật sư
sao? Anh ta sáng lập nên Liên minh những người bị
hại, tại sao chuyện này lại không giao cho anh ta?"
Hạ An Nhiên chớp mắt mấy cái, "Chuyện này không được, tính mạng của anh ta nên giữ lại để cứu giúp
nhiều người hơn, không phải để chết."
Lăng Mặc:"..."
Tóm lại, chuyện đi tìm cái chết giao cho anh ấy làm?
Cái cùi chỏ của con mèo hoang nhỏ chỉ biết lo cho
người ngoài!
Về đến nhà.
Vốn dĩ Hạ An Nhiên muốn nói với Lăng Mặc rằng hãy sắp xếp cho cô ấy người nào thông minh một chút.
Nhưng lại nghe thấy Lăng Mặc yêu cầu Tôn quản gia bố trí bàn ăn.
Hạ An Nhiên sửng sốt, “Anh còn chưa ăn sao?!"
Lăng Mặc liếc nhìn con mèo hoang nhỏ, “Còn không phải là do lo lắng ai đó gặp chuyện không may."
Hạ An Nhiên nghĩ đến việc cô ở nhà hàng được ăn.
ngon, trong khi Lăng Mặc ở bên ngoài theo dõi cô đến đói bụng ... Cũng rất đau lòng.
Mà sau khi cảm thấy đau lòng, cô lại trở nên áy náy, yếu ớt nói: “Tôi xuống bếp xem có giúp được gì không.”
Lăng Mặc nhìn bóng lưng của Hạ An Nhiên đang chạy vào bếp, lộ ra vẻ nghi ngờ sâu sắc, “Cô ấy có thể nấu ăn?"
Con mèo rừng nhỏ không kén ăn.
Thậm chí còn có lần nghe cô đề cập đến, thời điểm bận rộn, cô ăn bánh mì khô đến mức đau dạ dày.
Một người như vậy, cô ấy có thể nấu món gì?
Lăng Mặc có vẻ hơi khó khăn và ôm trán.
Mặc dù sau đó mèo hoang nhỏ có làm cái gì đi nữa,
anh vẫn sẽ ăn nó, và khen thật ngon.
Đây là lần đầu tiên mèo hoang nhỏ rửa tay nấu súp cho anh!
Nhất định phải nể mặt!
Còn về hương vị thì ... quan trọng như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.