Chương trước
Chương sau
Sau khi Hạ An Nhiên nói ra bí mật, cô ấy giấu nhẹm công lao cũng như tên của mình, và rời khỏi đại sảnh
Lấy điện thoại ra và chuẩn bị liên hệ với tài xế. rước khi cô ấy kịp gọi, một chiếc xe đã đến chỗ Hạ
An Nhiên.
Đây là xe của Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên bước lên xe, khá kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?"
Không thể không tự hỏi, "Là bởi vì tin nhắn tôi gửi cho anh sao?" Cho nên, vì một câu vinh quang của cô mà chồng của cô đã xuất hiện?
Vẻ mặt của Lăng Mặc nhàn nhạt, "Tiện đường thôi."
Vẻ mặt Hạ An Nhiên tối sầm lại, “Cũng đúng”.
Người điên bệnh hoạn có bao nhiêu việc phải làm, cô là cái gì?
Chỉ là tiện đường đến đón cũng đã rất nề mặt rồi.
Hạ An Nhiên nghĩ đến chuyện không hay hôm nay, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Lăng Mặc nhìn thấy mèo hoang nhỏ bộ dạng ảm đạm, nhíu mày thật sâu.
Con mèo hoang nhỏ không phải là người thích não nhiệt.
Đối với chuyện hôm nay cô ấy đến buổi họp lớp, thật lòng anh thấy rất khó hiểu. "Nếu không thích những người đó, tại sao lại đến đây?".
Hạ An Nhiên ôm cánh tay dựa vào cửa kính xe. "Tôi vốn tưởng rằng cô Lý sẽ tới, không nghĩ đến, bọn họ chỉ đang muốn gây khó dễ đùa cợt tôi mà thôi..."
Tuy nhiên, cô ấy cũng đã quen với điều này.
Từ nhỏ đến lớn, thực sự có rất ít người đối xử tốt với cô ấy.
Hạ An Nhiên cố gắng lấy lại tinh thần, nặn ra một nụ cười với Lăng Mặc, "Tuy nhiên, tôi không phải là con mèo nhỏ yếu đuỗi, tôi đã dọn sạch những người gây khó dễ cho tôi rồi, không chừng cô ta hiện tại còn đang hoảng loạn."
Tại sao cô ấy buồn bã?
Rõ ràng, cô ấy không còn là con mèo yếu ớt ở trường trung học ngày cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có.
Hạ An Nhiên lộ ra răng hổ nhỏ, ậm ừ: "Bây giờ ai dám bắt nạt tôi, nhất định tỗi sẽ cắn trả." Lăng Mặc có thể cảm thấy rằng lúc này con mèo hoang nhỏ đang giả vờ mạnh mẽ.
Đó rõ ràng là một bộ dạng hung dữ, nhưng điều đó chỉ khiến anh ấy cảm thấy đau lòng.
Lăng Mặc duỗi tay trực tiếp ra nắm lấy Hạ An Nhiên, anh kéo Hạ An Nhiên vào trong lòng, cố ý tính sổ với cô, "Hồi cấp ba cô bao nhiêu tuổi, mà đã biết yêu thầm người khác?"
Hạ An Nhiên chớp mắt mấy cái, "Tôi yêu thầm ai?"
Lăng Mặc híp mắt, "Hàn Dương!"
Hạ An Nhiên nghĩ tới vừa rồi, khi Lô Lị nói lung tung, cổ vô tình bẩm điện thoại kết nối với Lăng Mặc.
Cho nên, những gì Lô Lị nói Lăng Mặc đều nghe thấy?
Hạ An Nhiên lập tức giải thích, " Tôi còn không biết Hàn Dương, tại sao tôi phải yêu thầm anh ta? Đến anh cũng nói là tôi yêu thầm Hán Dương!"
Mây đen trong mắt Lăng Mặc biến mất một ít, anh ấy lạnh lùng hỏi: "Thư tình thì sao?”
Hạ An Nhiên sắp khóc, "Thư tình và mọi thứ đều là vu không, tôi lúc ấy cả ngày đều nghĩ về việc vào một trường đại học tốt, làm gì có thời gian để viết thư tình, còn không bằng ngồi giải thêm dẵm ba đề thi!"
Lăng Mặc khế nhướng mày, khóe miệng tạo thành một đường vòng cung đẹp để. Anh đã nói, con mèo hoang nhỏ tính tình như vậy, làm thể nào có thể viết thư tình?
Lăng Mặc liếc mắt nhìn con mèo hoang nhỏ; "Từ hôm nay, mỗi ngày cô viết cho tôi một lá thư đi"
Hạ An Nhiên: “...”
Người bệnh điên lại giải mã thêm một sở thích biến thái?
Bây giờ ngay cả thư tình cũng không buông tha?
Hạ An Nhiên chống cự, "Chỉ có người khác viết thư tình cho tôi. Tôi chưa có kinh nghiệm viết thư tình! Anh bảo tôi viết mấy thứ này không phải là làm khó tối sao?"
Lăng Mặc vốn đang tâm trạng vui vẻ, bởi vì lời nói của con mèo hoang nhỏ mà biến mất, giọng nói lạnh lùng hỏi. "Có người viết thư tỉnh cho cổ "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.